Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Diệp tam thiếu đưa ra một giả thiết đơn giản, nhưng chưa có được đáp án thực tế, bọn họ không lập tức đem ông và Lâm Hiểu Nguyệt liên hệ lại với nhau.

Cô đánh giá qua Trần Đức, hai bên tóc mai đã hoa râm, từ bên ngoài nhìn là một ông lão mặt mũi lương thiện như bao ông lão khác, nhưng lại có cảm giác vài phần trí tuệ.

“Xin hỏi, ông tìm cháu có việc gì?” Cô bày ra vẻ mặt điềm đạm số 101 của mình.

Ông mỉm cười, “Cháu rất giống bà ngoại của cháu, tính cách lại không giống chút nào.”

Cô vẫn mỉm cười như cũ, “Tất nhiên, mỗi chiếc lá còn khác nhau huống hồ là con người, Lâm Hiểu Nguyệt là Lâm Hiểu Nguyệt, Trình An Nhã là Trình An Nhã, tất nhiên không giống nhau.”

“Tôi là Trần Đức.” Trình An Nhã không có biểu cảm gì, chỉ nhìn ông một cái, Trần Đức cười nhân hậu, “Là chồng của Lâm Hiểu Nguyệt.”

“Trên xe, A Sâm nói, ông tên là Trần Đức, cũng có thể ông là ông ngoại của cháu.” Nụ cười của Trình An Nhã có chút chế giễu, “Diệp Chấn Hoa coi ông là tâm phúc, e rằng cũng không biết ông là chồng của Lâm Hiểu Nguyệt.”

Ông ngoại, một từ thật nực cười.

Ông và cô không có nhiều quan hệ trực tiếp, huyết thông không thể nói thân thiết là thân thiết được, quan trọng là tình cảm từ nhỏ bên nhau. Nếu không Diệp tam thiếu và Diệp Chấn Hoa cũng không đến mức như kẻ thù, cô và Trần Đức không có chút tình cảm nào, nói hận ông thì không đến, nhưng cô có chút oán trách ông.

Mặc dù không biết khi xưa xảy ra chuyện gì, tại sao Trần Đức lại trở thành chồng của Lâm Hiểu Nguyệt, nhưng sau khi Lâm Hiểu Nguyệt chết, Trần Đức cũng biến mất. Khi đó mẹ cô và dì út mới chỉ là thiếu nữ, đến khả năng sống độc lập cũng không có, sao ông ta nỡ nhẫn tâm?

Nếu như không phải do ông ta bỏ đi, mẹ cô sẽ không dẫn dì út bỏ đi, sẽ không vất vả mười mấy năm trời, cuối cùng vì quá vất vả mà chết, nói Trình An Nhã không trách Trần Đức là nói dối.

“Đúng, ông ấy không biết!” Trần Đức từ đầu đến cuối rất nhẹ nhàng, cũng không bắt Trình An Nhã gọi một tiếng ông ngoại, ông chỉ cười rất hòa nhã.

“Mấy ngày trước tình cờ nghe được lão gia nhắc đến chuyện cháu và Diệp tam thiếu là anh em họ tôi mới phát hiện cháu là con gái của Tiểu Vân, trước đây tôi không hề biết.”

Trình An Nhã nghe xong trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô thẳng thắn nói: “Cháu còn nghĩ ông sớm đã biết nhưng lại sợ Diệp Chấn Hoa biết nên không chịu lộ mặt.”

“Vậy chúng cháu có phải anh em họ không?” Trình An Nhã hỏi, vấn đề này đến nay chỉ có Trần Đức có thể trả lời cô.

“Cháu và Diệp tam thiếu chẳng phải không bận tâm sao?” Trần Đức hỏi lại.

“Không bận tâm là một chuyện, có phải hay không lại là một chuyện khác, ông biết cháu và A Sâm đều đã có con trai rồi, anh em họ gì tất nhiên không bận tâm, có điều bọn cháu có phải anh em họ hay không liên taun đến con trai cháu sau này liệu có anh chị em gì đó không.” Cô cười rất hào phóng.

“Không phật ý nghe tôi kể một câu chuyện chứ?”

“Xin mời nói.” Trình An Nhã biết ông muốn nói chuyện năm xưa, cô cũng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, tại sao Trần Đức lại trở thành chồng của Lâm Hiểu Nguyệt, còn ông lại trở thành quản gia của Diệp Chấn Hoa.

Trần Đức là con trai của quản gia nhà họ Diệp, ông cùng tuổi với Diệp Chấn Hoa, mặc dù là chủ tớ nhưng tình cảm như anh em, Trần Đức tính tình trung hậu thật thà, đầu óc nhanh nhạy, khi sự nghiệp của Diệp Chấn Hoa bận rộn nhất ông đã giúp đỡ ông ta không ít, ông cũng rất thích Lâm Hiểu Nguyệt. Sau này, Lâm Hiểu Nguyệt phản bội lại Diệp Chấn Hoa yêu Dương Vân, Trần Đức cũng là người đầu tiên biết chuyện này, ông vô cùng trung thành với Diệp Chấn Hoa, năm đó rất manh động đến mức muốn ra tay gϊếŧ chết Dương Vân cho xong chuyện, nhưng lại bị Lâm Hiểu Nguyệt ngăn lại. Bà cứ lúng túng giữa Diệp Chấn Hoa và Dương Vân, lúng túng giữa tình và nghĩa, không chịu đựng nổi đau khổi, gần như ngày nào cũng tìm Trần Đức để tâm sự. Ông cũng rất đau khổ, ai muốn nghe người phụ nữ mình yêu ngày ngày kể chuyện cô yêu người đàn ông khác như thế nào chứ. Diệp Chấn Hoa khi còn trẻ đem hết tâm tư đặt vào sự nghiệp, khó tránh khỏi thiếu quan tâm tới Lâm Hiểu Nguyệt, Trần Đức thậm chí còn khuyên Diệp Chấn Hoa ở bên Lâm Hiểu Nguyệt nhiều hơn, còn công việc ông sẵn sàng đảm nhiệm thay ông ta. Ông vốn có ý tốt, không ngờ lại gây ra tai họa, khiến cho Diệp Chấn Hoa phát hiện ra gian tình giữa Lâm Hiểu Nguyệt và Dương Vân.

Lâm Hiểu Nguyệt vô cùng bảo thủ, đơn thuần, khi biết cô mang thai, Trần Đức vô cùng kinh ngạc, sau khi điều tra mới biết là do Dương Vân cố ý, bởi vì Lâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ lúng túng, cuối cùng cô quyết định gác bỏ tình yêu, chọn đạo nghĩa, lựa chọn ở bên cạnh Diệp Chấn Hoa – người bạn thanh mai trúc mã của cô. Dương Vân biết Lâm Hiểu Nguyệt đã quyết định thì sẽ không hề thay đổi, bởi vậy lợi dụng lúc uống rượu bỏ thuốc mê, khiến Lâm Hiểu Nguyệt trở thành người của ông ta. Lâm Hiểu Nguyệt đơn thuần nghĩ bọn họ say rượu mà làm loạn, Trần Đức năm đó trầm tĩnh hơn Diệp Chấn Hoa và Dương Vân nhiều, gặp việc đều hết sức bình tĩnh, ông vốn định giấu chuyện này đi, nhưng Lâm Hiểu Nguyệt sau khi lại một lần nữa tổn thương Diệp Chấn Hoa đã không kìm được kể ra hết chân tướng sự thật. Lâm Hiểu Nguyệt tan nát cõi lòng, lúc này Dương Vân đưa ra đề nghị bỏ trốn, cô nhận lời, nhưng cô lại năn nỉ Trần Đức đưa cô đi, bởi vậy mới có vở kịch, cô bỏ rơi Dương Vân, đỡ của Diệp Chấn Hoa một phát đạn, nhảy xuống nước, sau đó được Trần Đức chuẩn bị trước đó đi.

Trần Đức không ngờ cô lại dùng phương thức thê thảm như vậy để bỏ đi, nếu như biết, ông nhất định sẽ không nhận lời.

Cũng trong sự việc này mà cô bị sảy thai, Lâm Hiểu Nguyệt hai bàn tay trắng trở về quê hương, không muốn trở lại nơi đau thương kia nữa. Trần Đức cáo biệt Diệp Chấn Hoa, cùng Lâm Hiểu Nguyệt rời khỏi thành phố A, trải qua khoảng thời gian yên bình, chân thành lay động lòng người, cuối cùng Trần Đức cũng có được tình cảm của cô, đồng thời sinh ra một người con gái.

Nhưng sau khi Lâm Hiểu Nguyệt qua đời, Trần Đức muốn quay lại bên cạnh Diệp Chấn Hoa.

Mười mấy năm qua, ông đã có lỗi với Diệp Chấn Hoa không chỉ là ông chủ của ông mà còn là anh em của ông, ông và Lâm Hiểu Nguyệt lúc nào cũng cảm thấy không phải với Diệp Chấn Hoa, giấu giếm ông bao nhiêu năm nay, lại sống hạnh phúc bao nhiêu năm nay, cuối cùng đều phải trả lại.

Trần Đức để lại gia sản cho hai cô con gái, khi Đó Trần Niệm Vân cũng đã mười mấy tuổi rồi, Trần Đức kinh doanh một cửa hàng đại lý, cũng làm ăn khá được, Trần Niệm Vân theo ông cũng học được không ít, ông nghĩ rằng con gái có thể độc lập sinh sống, hơn nữa ông vẫn đều đặn gửi tiền về, chỉ là không ngờ Trần Niệm Vân lại đưa em gái rời bỏ quê nhà, bặt vô âm tín.

“Năm đó ông bỏ rơi mẹ cháu là ông không đúng, bất kể ông có bao nhiêu ân hận, có bao nhiêu trung thành với Diệp Chấn Hoa, nếu như không phải do ông bỏ đi quá sớm, mẹ cháu cũng không mất sớm như vậy, ông muốn đi, chí ít cũng phải đợi mẹ cháu hoàn toàn độc lập, bao nhiêu năm ông cũng đã qua rồi, đợi thêm hai năm nữa thì có hề gì?” Trình An Nhã trách móc.

“Khi đó tôi chỉ muốn quay lại Diệp gia, sau đó gửi tiền về, vẫn có thể nuôi dưỡng được hai đứa con gái, chỉ là không ngờ năm đó tôi rời đi, ở quê lại xảy ra lũ lụt, Tiểu Vân đưa Mỹ Linh rời quê, tôi quay lại tìm rất lâu đều không thể tìm thấy hai chị em họ.” Trần Đức cười khổ trần thuật, chứ không nghĩ sẽ được Trình An Nhã tha thứ, chỉ là kể lại một câu chuyện.

Trình An Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, cuộc đời chính là như vậy, người tính không bằng trời tính, chính vì có nhiều kết quả không ngờ như vậy, mới có cuộc đời chìm nổi gập ghềnh.

“Những năm gần đây sống tốt chứ?” Trần Đức rụt rè hỏi.

“Cháu sống rất tốt, bây giờ sống rất thoải mái, học vấn cao, lương cao, có một đứa con trai thật đáng yêu, còn có một người đàn ông yêu hai mẹ con cháu.”

“Diệp tam thiếu là một người đàn ông tốt hiếm có, cháu sẽ hạnh phúc.” Trần Đức nói.

Thêm Bình Luận