Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Vân Nhược Hi gật đầu, dịu dàng mỉm cười, như vậy là đủ rồi, không phải sao?

“Cảm ơn.” Vân Nhược Hi cười dịu dàng, Diệp Sâm bỗng cảm thấy có chút khó chịu, cả ngày tâm trạng căng thẳng, mất kiểm soát, khiến anh có chút mệt mỏi khi đối mặt với sự dịu dàng của Vân Nhược Hi.

Anh lướt qua chiếc cà vạt trên đất, nhặt lên, vừa thắt vừa nói, “Anh đi trước đây, ngủ ngon.”

Nói xong không đợi Vân Nhược Hi trả lời, Diệp Sâm đã mở cửa đi mất.

Chiếc Rolls Royce màu bạc lao đi trên đại lộ đêm, đèn dưới đường hầm khi sáng khi tối, phản chiếu lên gương mặt tinh xảo của Diệp Sâm thêm một phần nguy hiểm lãng du biên duyên.

Xe đột nhiên phanh gấp, bánh xe cọ sát trên đường gây ra một âm thanh chói tai, Diệp Sâm đập mạnh tay lên vô lăng, gục cả người lên đó, ánh đèn mờ ảo bên đường nạm lên tấm lưng thẳng tắp của anh một lớp ánh sáng mỏng manh.

Đột ngột ngước mắt lên, gương mặt tinh xảo như tượng tạc tăng thêm phần tà khí, cả người trong màn đêm như được nhuộm lên một thứ màu sắc tà muội, anh rút điện thoại ra.

Có chút hơi do dự, anh bấm số.

Trong chung cư của Trình An Nhã, nhạc chuông điện thoại vang lên, Trình An Nhã đang tắm liền kêu Ninh Ninh nghe máy.

Ninh Ninh đang trải giường cho cô, nhìn lên màn hình hiển thị, Diệp BT?

“Cô Trình, quảng trường trung tâm ra đây một lát.” Giọng nói thấp trầm mang từ tính có tính mệnh lệnh quen thuộc của anh.

Khóe môi Ninh Ninh nở một nụ cười rạng rỡ, lẽ nào là Diệp Sâm?

“Cô câm rồi à?” thấy cô không trả lời, Diệp Sâm mất kiên nhẫn chế giễu.

Ông bố này tính cách có vẻ không tốt lắm, thảo nào mỗi lần mami về nhà đều mang vẻ mặt bị giày vò đến bơ phờ.

“Chú là ai?” lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh, nói chuyện với anh, tâm trạng Ninh Ninh có chút phức tạp.

Có chút phấn khích, có chút hân hoan, như đứa trẻ nỗ lực để được khen ngợi, giọng nói còn tao nhã hơn lúc bình thường mấy phần.

Giọng nói trẻ con khiến Diệp Sâm hơi sững người, anh nhìn lại điện thoại một cái, nhíu mày hỏi: “Cháu là ai?”

“Cháu là Trình Ninh Ninh.”

Giọng nói non nớt như một cơn gió xuân thoảng qua, như mưa xuân rơi xuống sa mạc khô cằn, tâm trạng phiền não của Diệp Sâm lập tức thoải mái lên rất nhiều.

“Bảo chị cháu ra nghe máy.” Biết đối phương là trẻ con, giọng điệu của Diệp tam thiếu trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu bé này họ Trình, Trình An Nhã cũng còn trẻ, Diệp tam thiếu tất nhiên nghĩ đây là em trai cô.

Trong lòng bất tri bất giác phỉ báng, nhìn xem, đứa bé này lễ phép biết bao, giọng nói nghe mà khiến người ta thoải mái, cùng một mẹ sinh ra sao mà khác xa nhau đến vậy.

“Chị gái?” Ninh Ninh kéo dài giọng, khẽ cười, đây là ba nói chứ không phải cậu nói nhé, cậu chỉ không phản bác mà thôi.

Pháp luật không quy định, nhất định phải phản bác sai lầm của một người khi người đó nói ra trước.

Cửa nhà tắm bật mở, Ninh Ninh cười nói: “Chú chờ một lát.”

“Cưng à, điện thoại của ai thế?” Trình An Nhã vừa lau tóc vừa hỏi.

“Họ Diệp ạ.”

Tay Trình An Nhã ngừng lại, khăn tắm rơi xuống đất, cô đơ ra như khúc gỗ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Diệp tam thiếu bóp cổ muốn gϊếŧ cô.

Cô hốt hoảng lao đến cướp lấy điện thoại, bịt lấy ống nói, thảng thốt nhìn Ninh Ninh.

Ninh Ninh mỉm cười, nhún vai, bắt khăn tắm lên giúp cô lau tóc.

Trình An Nhã lo lắng bất an, tim đập dữ dội, bởi vì căng thẳng, giọng của cô hơi run run, “Chủ…. Chủ tịch, có việc gì không ạ?”

“Quảng trường trung tâm, ra đây một lát.”

“Vừa nãy…chờ đã, bây giờ đã 10h đêm rồi.”

“Một thư ký đúng nghĩa, điều cơ bản nhất phải làm được là gọi lúc nào đến lúc đó.”

Diệp Sâm nói xong, quyết đoán dập máy, Trình An Nhã bừng bừng nổi giận, chết tiệt, tôi không làm nữa có được không?

“Mami, bình tĩnh.”

“Mami, bình tĩnh.”

“Ninh Ninh, con nói gì với ông ta?” Trình An Nhã lo lắng bất an, việc gì cô cũng có thể ung dung đối mặt, chỉ có Ninh Ninh là khiến cô bấn loạn chân tay.

“Mami, chú ấy nói bảo chị cháu ra nghe máy, con định bảo mẹ là mami của con, mami liền ra rồi.” Giọng nói dịu dàng của Ninh Ninh an ủi cô.

Vậy là tốt rồi, trái tim treo tít trên cao của Trình An Nhã cuối cùng cũng rơi xuống, có cảm giác nguy hiểm như bước hụt chân trên miệng vực lại được kéo lại.

Khi Trình An Nhã đến quảng trường trung tâm, vừa nhìn đã thấy ngay chiếc Rolls Royce màu bạc của Diệp tam thiếu, đã sắp 11h đêm rồi, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, cả quảng trường gần như không một bóng người.

Diệp tam thiếu ngồi trên mui xe với một tư thái rất ngạo mạn, trong ngạo mạn có chút lười biếng, đang hút xì gà, một làn khói nhạt vây quanh anh, khiến cả người anh như chìm trong một màn sương huyền ảo.

Lưu manh mà…

Trình An Nhã nhìn từ xa một cái, thầm phỉ báng trong lòng, đúng là dáng vẻ tiêu chuẩn của lưu manh, mà còn là tên lưu manh ngạo mạn, gϊếŧ người không chớp mắt.

“Chủ tịch, muộn như vậy rồi, anh có gì căn dặn?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, Diệp tam thiếu quay đầu, ngũ quan tinh xảo kết hợp giữa yêu nghiệt và tao nhã, tạo thành một sức quyến rũ mạnh mẽ.

Đôi mắt sâu thẳm lướt qua, đã bớt đi cái lạnh lùng của ban ngày, trong màn đêm thêm một phần lấp lánh, giống như bùa mê khi Adam cám dỗ Eva phạm tội. (Chuông: trong kinh thánh tui chỉ thấy bảo Eva cám dỗ Adam phạm tội thôi màTruyenHD@)

Chỉ cần một ánh mắt bèn khiến người ta trầm luân.

Đêm muộn oi bức, gió mang theo cái nóng của mùa hè.

Khuôn mặt Trình An Nhã cũng bắt đầu tăng nhiệt, trong không khí đặc biệt này, dường như có thứ tình cảm bị kiêu ngạo và lý trí kìm nén cũng bắt đầu trỗi dậy.

Diệp tam thiếu đứng dậy, ném đầu mẩu thuốc, dùng chân di mạnh, sau đó mở cửa xe, quay đầu hạ lệnh: “Lên xe!”

Trình An Nhã rất muốn cứng cỏi ném một câu đi đâu, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Sâm, cô do dự một giây, ngoan ngoãn lên xe.

Gã đàn ông này nắng mưa thất thường, cô ít gây sự thì tốt hơn.

Diệp Sâm lên xe, liếc nhìn cô một cái, Trình An Nhã ngồi rất ngay ngắn, lại còn cố nở nụ cười công thức của mình ra, Diệp Sâm đột ngột vươn người tới.

“Anh làm gì thế?” Trình An Nhã căng hết các dây thần kinh.

Diệp Sâm không nói không rằng, vươn tay kéo dây an toàn thắt cho cô.

Mùi cơ thể rất đàn ông ập tới trước mặt, kèm theo mùi nước hoa Pleasures Estee Lauder. Là thư ký chính của chủ tịch Diệp Sâm, trong đầu Trình An Nhã chứa đầy các thông tin về những cô gái mà Diệp Sâm đang giao du.

Bọn họ thích gì, quen dùng gì, cô đều nắm rất rõ.

Pleasures Estee Lauder là nhãn hiệu nước hoa Vân Nhược Hi hay dùng, có một mùi hương rất đặc biệt.

Trình An Nhã khẽ chau mày, đôi môi hồng mím lại, hơi nghiêng mặt đi, nụ cười công thức có chút hơi gượng gạo.

Bảy năm trước, bọn họ chỉ là duyên bèo nước, ai cũng không biết ai, những gì mà Trình An Nhã biết về Diệp Sâm chỉ là gã đàn ông này rất dã thú.

Bảy năm nay cũng không thấy nhớ nhiều về anh, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Ninh, đôi lúc thoáng qua suy nghĩ ngắn ngủi tên dã thú đó đang ở đâu mà thôi.

Tình yêu sét đánh là gì?

Là câu chuyện cổ tích.

Không tồn tại trong hiện thực tàn khốc của cuộc sống, tính cách của Trình An Nhã cũng không lãng mạn đến mức xảy ra chuyện tình yêu sét đánh.

Thật sự quen biết Diệp Sâm là bảy năm sau, trong thời gian khi làm thư kí cho anh.

Dường như…

Có một chút xíu rung động.

Nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi, cô luôn luôn rất lý trí, từ nhỏ tới lớn, trừ lần nhiệt huyết ở quán bar năm đó, cả đời Trình An Nhã không làm việc gì thiếu suy nghĩ.

Thói trăng hoa của Diệp Sâm, đã gϊếŧ chết sự rung động đó trong cô.

Không phải là tình cảm duy nhất.

Thêm Bình Luận