Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Nụ cười trên gương mặt Louis tan biến, anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt âm hiểm như muốn trách cô quan tâm quá nhiều, lại có chút cảm giác phức tạp mà cô không hiểu.

Sống lưng cô lạnh toát, có vài phần kinh sợ, cô cười nói: “Nếu anh thấy khó nghe coi như tôi chưa nói gì.”

Anh nhìn sâu vào cô, khôi phục lại nụ cười, “Nếu cô mà là nhà đàm phán ắt hẳn sẽ rất thành công.”

“Vậy xin hỏi, tôi đã lay động được anh chưa?

“Cô nói xem?”

“Chưa!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng cô hiểu rõ, thuyết phục Louis không hề dễ dàng.

Hai người tiếp tục đi dạo, lại nói vài câu chuyện linh tinh, từ chỗ anh ta, cố biết được bạn gái anh ta là người thành phố F, tiếng Trung của anh ta là do cô ấy dạy, hai người nói nhiều nhất về những chuyện thú vị trong quá khứ của anh ta, bạn gái của anh ta tốt như thế nào, trong lời nói, thể hiện sự nuông chiều nhè nhẹ, nỗi đau thương nhàn nhạt, nghe mà khiến lòng người chua xót.

Đang trò chuyện vui vẻ, chuông điện thoại của cô vang lên, là Diệp tam thiếu gọi đến, vừa mở miện liền hỏi cô đang ở đâu, Trình An Nhã nhìn đồng hồ mới biết đã hơn 10h rồi.

“Em đang định đi về đây.” Cô nói.

“Em đang ở cùng ai?” Anh hỏi, giọng nói cực kỳ không vui.

Cô nhìn Louis đi bên cạnh, để tránh anh nổi cơn ghen, cô nói dối: “Một mình em, em về ngay đây.”

Không để anh nói thêm, cô gác máy, nhìn Louis một cách áy náy, “Tôi phải về nhà rồi.”

Anh ta gật đầu, “Được thôi.”

Hai người đi về, anh ta hỏi: “Tại sao không nói thật với anh ta?”

“Thực ra con người ta đôi khi nói dối một chút cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.”

Anh ta chỉ cười mà không nói gì.

Hai người đi thêm một đoạn, đột nhiên ánh mắt Louis nheo lại, lạnh lùng quét một lượt, cô chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, người đã bị Louis ôm lất, trốn phía sau xe.

Bên tai chỉ nghe thấy hai tiếng “Ting ting”, trên xe đã xuất hiện hai vết đạn, cô thở hắt một hơi, hoang mang quay đều nhìn về bên cạnh, chỉ thấy Louis rút từ trong người ra một khẩu súng, bắn liền bốn phát về phía bên kia đường.

Súng của anh ta không phải là súng giảm thanh, tiếng rền vang khiến màng nhĩ cô hơi đau, tiếng súng vang lên, trên phố lập tức hỗn loạn, tiếng hét thất thanh vang lên tứ bề, cô sợ hãi đến mức tay chân có chút tê liệt.

Louis một tay kéo cô, vừa bắn vừa di chuyên về phía trước, ở đây có rất nhiều xe ô tô đang đỗ, lẩn trốn cũng tiện hơn, tiếng “ting ting” bắn vào chiếc xe phía sau lưng.

Cô phải cực kỳ bình tĩnh mới không đến mức hét lên…

“Louis…” Giọng cô run run, ngón tay lạnh ngắt, lần đầu tiên chứng kiến cảnh bắn gϊếŧ này, cô rất sợ, sợ đạn bắn trúng người mình.

Cô không muốn chết.

Đây là suy nghĩ chân thực nhất của cô trong lúc này.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Louis nhìn cô, mỉm cười rất nhẹ, kéo cô chạy về phía trước, cô cúi thấp hết sức, cô gắng chạy sát sau lưng anh ta.

Tiếng súng càng gấp hơn, “Ting ting” rơi ngay phía sau, Louis kéo cô lấp vào một chiếc xe, anh thở gấp, đôi mắt xanh ngọc lộ ra sát khí.

Xưa nay cô không gây thù chuốc oán với ai, đám người này là nhằm vào anh, nhớ lại người bạn gái vì anh mà chết mấy năm trước, tất cả những điều này như trở lại về ngày hôm đó.

Anh cũng dẫn cô chạy trốn.

Nhưng lịch sử không thể lặp lại.

Tay trái lại rút tiếp một khẩu súng ra, Louis đứng lên, hai tay hai khẩu súng bắn về phía đối diện, pằng pằng pằng… tiếng súng liên tiếp vang lên, bên đó hai kẻ ngã xuống.

Cô sợ hãi bịt chặt hai tai.

Một chiếc xe từ bên kia đường lao tới, kính xe kéo xuống, một khẩu súng thò ra, Trình An Nhã hoảng hốt đứng dậy, “Louis, cẩn thận…” Anh vội vã quay người lại, lạnh lẽo vô tình, bắn về phía chiếc xe, gã đàn ông trúng đạn nhưng một khẩu súng khác lại thò ra nhắm chuẩn vào Trình An Nhã.

Pằng!

“Không…” Anh lao tới, Trình An Nhã sợ hãi hoảng hốt, tay chân tê dại không biết trốn đi đâu, chỉ cảm thất một lực đẩy rất lớn đẩy cô sang một bên.

Vai cô đau dữ dội…

“A…” Cô kêu lên, chiếc xe bên đường đã bỏ chạy, cô ngã xuống đường, đau không tả xiết, tay ôm chặt lấy vết thương, máu tươi rỉ ra qua kẽ tay.

“An Nhã…” Louis quỳ xuống nâng cô dậy, mặt vô cùng lo lắng, “Cố chịu đựng, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Tôi, không muốn chết…” trước mắt cô một mảng tối lờ mờ.

Đáy lòng vốn bình thản của Louis lập tức cuồn cuộn nổi sóng, mấy năm trước, cô ấy cảu anh trúng đạn lưu luyến vuốt mặt anh cũng nói như vậy, “Em không muốn chết!”

Bởi vì không nỡ.

“Cô sẽ không chết.” Anh trầm giọng nói, vừa rồi anh đã đẩy cô nên viên đạn không trúng vào chỗ hiểm, chỉ là trúng vào vai, cô sẽ không chết.

Tiếng xe phanh gấp rít lên chói tai, một chiếc xe đỗ ngay trước mặt bọn họ, Diệp tam thiếu lao ra, giành lấy Trình An Nhã đang sắp rơi vào trạng thái hôn mê, gương mặt lo lắng phẫn nộ, Louis muốn nói gì đó, Diệp Sâm ngước mắt lên, trừng mắt nhìn anh ta, ôm Trình An Nhã vội vàng rời đi.

Anh ta im lặng, rất lâu, cất một tiếng thở dài.
Chương 18: Tập đoàn An Ninh
Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng, người vẫn nằm ở bệnh viện, đạn đã được gắp ra, thuốc tê đã hết, vết thương rất đau, ký ức dần dần hồi phục, cô hoảng hốt, trước khi hôn mê hình như cô nhìn thấy A Sâm.

Trước cửa sổ có một người đang đứng, nhìn bóng dáng cô biết đó chính là Diệp Sâm.

Anh đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ lạnh lùng, tựa như một bức tượng điêu khắc, cô thầm nghĩ lẽ nào là ảo giác, thật là anh không? Cô hoang mang, kễu lên một tiếng, “Diệp Sâm…”

Diệp tam thiếu quay người lại, ngược với ánh sáng, cả người anh khiến cho người khác cảm giác lạnh lẽo, cô hiểu rõ, anh nổi giận rồi.

“Trình An Nhã…” anh gọi tên cô, từng chữ lạnh lùng, như những vụn băng bắn vào tim cô, ngón ta cô khẽ động đậy, muốn nói nhưng lại thôi.

Anh đang cực kỳ giận dữ.

Tối hôm qua sau khi Cố Tần Sinh đưa Lý Vân trở về, do không yên tâm nên đã gọi điện cho Diệp tam thiếu, báo cho anh biết địa chỉ quán bar, qua miêu tả của Cố Tần Sinh, anh biết Trình An Nhã đang ở cùng Louis.

Anh vô cùng hoang mang, sợ cô xảy ra chuyện, khi đó anh đang bàn một hợp đồng làm ăn với một chủ doanh nghiệp đá quý của Pháp, liền vội vàng xin lỗi rồi rời đi.

Trên đường đi anh hỏi cô đang ở cùng ai, cô nói ở một mình, trong lòng anh đã không vui, chỉ nghĩ gặp được cô nhất định sẽ xử lý cô. Trên đường đi đến quán bar, từ xa nghe thấy tiếng súng nổ, anh đã cảm thấy điềm chẳng lành. Không ngờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng Trình An Nhã bị đạn bắn trúng.

Khoảnh khắc đó, không khí dưới mũi anh biến mất tăm, phát đạn này, như găm vào trong tim anh.

Hồn siêu phách lạc.

Anh muốn bóp chết cô.

Dữ dội…

Bóp chết.

Dám để cho bản thân rơi vào nguy hiểm, nếu như không có Louis đẩy cô ra, cô đã mất mạng.

Bên ngoài phòng cấp cứu, anh rõ ràng biết đạn bắn trúng vai cô, cô không nguy hiểm tính mạng, nhưng ngón tay anh vẫn run rẩy không ngừng, tim hoảng loạn, như một tên ngốc, suốt đêm không ngủ, chờ cô tỉnh lại.

Anh kinh ngạc nhận ra, không biết từ lúc nào cô đã đi vào tận trong xương máu của mình, không thể tách rời, anh đã không thể sống thiếu cô, cô sao có thể xảy ra chuyện gì.

Cơn giận bốc lên từ tận đáy lòng, ào ào cuốn lên, nhưng lại tiêu tan hết trong tiếng gọi A Sâm.

Diệp SÂm, chiếc xương sườn này dù đau, anh cũng nguyện chấp nhận.

Cô hơi sợ anh lúc này, Diệp Sâm đột nhiên nắm lấy cánh tay không bị thương của cô, cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn dữ dội, môi và lưỡi của anh trong miệng cô kịch liệt riết lấy, đôi mắt vừa sâu vừa đen.

Niềm vui sướиɠ điên cuồng khi đánh mất tìm lại được.

Thêm Bình Luận