Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

“Ai mời họ đến thế?” Diệp tam thiếu nhếch môi, quay người hỏi Trần Quyên, Trần Quyên lắc đầu tỏ ý không biết, danh sách khách mời hôm nay cô đã xem qua, không có hai ông cháu họ Dương, Diệp tam thiếu nhíu mày, nhìn Diệp lão, thấy sắc mặt ông ta rất điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén.

“Ba, ba thật đáng sợ.” Diệp tam thiếu cười nhạt, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm ngầm nổi cuồng phong.

Trình An Nhã trầm tư, Diệu Hoa và tài phiệt Vân thị là hai con tốt mà Louis từng sử dụng, dùng xong liền quẳng đi, không đáng để nhắc tớ, tại sao bọn họ còn tới đây?

Cô nghĩ đến ân oán giữa Diệp lão gia và Dương lão gia, lại nghĩ đến quan hệ giữa cô và Dương gia, trong lòng đột nhiên có một sự cảm không lành.

Diệp tam thiếu đã lắng cơn giận xuống, Trình An Nhã lặng lữ nắm tay anh, anh ngoảnh đầu lại, cô nở một nụ cười ngọt ngào, tất cả mọi màu sắc đều trở nên ảm đạm trước nụ cười của cô.

Chỉ có cô là sắc màu của anh.

“Chúc mừng.” Dương Vân chìa tay ra đầu tiên, chào hỏi Diệp Chấn Hoa, thần sắc mang một nét cười, Diệp Chấn Hoa cũng chìa tay ra, bắt lấy, “Cảm ơn.”

“Dương lão tiên sinh, xin hỏi ngài được mời đến phải không?” Một nữ phóng viên hỏi.

Dương Vân cười nói: “Canh giữ nghiêm ngặt như vậy, nếu không được mời đến, tôi bay vào đây chắc?”

Cánh nhà báo bật cười, tiếp sau đó lại có phóng viên hỏi Diệp lão: “Diệp lão tiên sinh, nghe nói ngài và Dương lão tiên sinh là đối thủ, lại đấu đá nhau một đời rồi, tại sao lần này lại mời ông ấy đến dự tiệc của tập đoàn quốc tế MBS?”

“Thương trường không có kẻ thù mãi mãi.” Diệp Chấn Hoa hờ hững trả lời, xưa nay ông ta vốn rất nghiêm túc, không thích cười, dáng vẻ nhìn rất đáng sợ, không như Dương Vân được cánh nhà báo rất yêu thích.

“Vậy Diệp lão tiên sinh và Dương lão tiên sinh đã giản hòa rồi ư?”

“Chúng tôi chưa giảng hòa sao?” Dương Vân khẽ cười hỏi lại, có thể đến bữa tiệc tối nay, đều không phải là nhân vật tép riu, đều là các phóng viên có kinh nghiệm của các tờ báo lớn, rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Dương Vân nói vậy, mọi người chỉ cười cho qua chuyện.

Một nữ phóng viên đặt tiêu điểm lên Vân Nhược Hi, “Vân tiểu thư, hôn sự giữa cô và Diệp tam thiếu trở nên không vui như vậy, bây giờ cô đến chúc mừng anh ấy, không có chút đau lòng sao?”

“Không thể trở thành vợ chồng, chúng tôi vẫn có thể làm bạn bè.” Vân Nhược Hi nở nụ cười lễ độ, còn cố tình đến chào hỏi Diệp tam thiếu, “Đã lâu không gặp, Diệp tổng.”

Diệp tam thiếu nhìn cô ta một cái, dường như chỉ khẽ chạm lòng bàn tay một chút rồi rời ra, “Mới đó mà em cũng thay đổi nhiều quá, anh cũng chúc mừng em.”

“Đều là nhờ phúc của anh.” Vân Nhược Hi cười nói, “Nếu như không có anh, làm sao có Vân Nhược Hi ngày hôm nay.”

Anh không đáp lời.

“Vân tiểu thư, Diệu Hoa và tài phiệt Vân Thị liên thủ đối phó với quốc tế MBS, lẽ nào là vì cô muốn báo thù chuyện tình cảm sao?” Nữ phóng viên nọ không bỏ cuộc, hỏi rất sâu sắc.

Vân Nhược Hi cười nói: “Làm sao có thể? Bây giờ tôi đã chấp chính tài phiệt Vân Thị, thương trường khó tránh khỏi cạnh tranh, mọi người đều hiểu nhầm rồi, nếu như cố ý báo thù, tại sao tôi lại xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay?”

“Diệp tam thiếu, anh có cảm thấy cô Vân nói thật không? Đây thật sự chỉ là một trận thương chiến, không có ý báo thù sao?” Nữ phóng viên quay sang hỏi Diệp tam thiếu, trận thương chiến đó vô cùng nóng bỏng, khiến cho không ít doanh nghiệp phá sản, thị trường chứng khoán được một phen hỗn loạn, đến giờ vẫn còn tiếp tục.

Diệp tam thiếu liếc mắt, vô cùng lạnh lùng, “Trong lòng cô đã có đáp án, hà tất phải hỏi tôi?”

Nữ phóng viên đó bị Diệp tam thiếu nhìn đến mức cảm thấy nghẹt thở, không dám hỏi tiếp, một phóng viên khác lại có hứng thú với chuyện khác, “Vân tiểu thư, gần đây cô và Dương tổng rất hay đi cùng nhau, có phải sắp có tin vui rồi không?”

Vân Nhược Hi mỉm cười che miệng, có vài phần e thẹn, trả lời lấp lửng, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

“Dương tổng, Vân tiểu thư nói có thật không?” Phóng viên lại nhìn Dương Triết Khôn, sắc mặt Dương Triết Khôn vô cùng tiều tụy, mặc dù vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như ngọc của bạch mã hoàng tử, nhưng ánh mắt ảm đạm vô hồn, ngay từ đầu ánh mắt của anh đã gắn chặt vào Trình An Nhã.

Thấy phóng viên hỏi anh ta mới thu ánh mắt lại, mỉm cười nói, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Phóng viên xoay quanh vấn đề giữa Dương Triết Khôn và Vân Nhược Hi một lúc lâu, cuối cùng quay trở về trận chiến lần này giữa MBS và Diệu Hoa, có phóng viên hỏi Diệp Sâm: “Diệp tam thiếu, sau này MBS và Diệu Hoa sẽ còn tranh chấp nữa không? Hay sẽ trở thành đối tác?”

Diệp tam thiếu cười rất tao nhã, trả lời một câu rất văn vẻ: “Tôi cảm thấy vấn đề này các anh chị không nên dùng tai nghe, mà nên dùng mắt nhìn.”

Các phóng viên ngơ ngác không hiểu, dùng mắt nhìn, nhìn cái gì?

“Các người nên dùng mắt nhìn, khi nào chúng tôi hợp tác với Dương đại thiếu gia.”

Cánh phóng viên, “…”

Mọi người nhất thời im lặng không biết nói gì, ánh mắt ảm đạm của Dương Triết Khôn thoáng qua một tia giận dữ, mặt nạ trầm tĩnh của Vân Nhược Hi cũng có chút rạn vỡ, khóe môi Trình An Nhã khẽ nhếch lên.

“Tam thiếu gia…thật hài hước.” Không biết tay nhà báo dày dạn kinh nghiệm nào đã cứu vẫn tình thế, cánh phóng viên lập tức cười rộ lên, tiếng cười rất quái dị.

Cánh nhà báo gần như xoay quanh các nhân vật chính một vòng rồi mới dần dần kéo đi tìm tin tức cho riêng mình, hôm nay đến đây đều là nhân vật lớn, hầu hết thông tin đều rất có giá trị.

“Trong trường hợp này anh cũng không thể phối hợp một chút sao?” Diệp Chấn Hoa phẫn nộ, tên nghiệt chủng này, đúng là chỉ muốn một trượng đập chết cho xong, con cái quá ngỗ nghịch đối với phụ huynh mà nói không phải là việc tốt lành gì, hơn nữa lại là một cặp cha con như vậy.

“Xin lỗi, không học nổi bộ dạng giả dối của các người.” Diệp tam thiếu lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn theo năm cô thư ký rời đi, bị Diệp lão gọi lại, “Lưu Tiểu Điềm, các cô đi trước, nên làm gì thì cứ làm.”

Các cô gái nhìn Diệp Sâm, Diệp Chấn Hoa nổi giận, “Lẽ nào chủ tịch hội đồng quản trị như ta không nói được các cô?”

Diệp tam thiếu cười lạnh lùng, gật gật đầu, các cô gái mới rời đi, sau khi Diệp tam thiếu đánh người, ông cháu Dương gia xuất hiện, tiệc rượu lại khôi phục không khí vui vẻ, giữa sân khấu lại tiếp tục các điệu vũ nhẹ nhàng của các đôi.

“Dương Vân, đưa người của ông đi, đừng xuất hiện trước mặt người Diệp gia chúng tôi.” Diệp Chấn Hoa lạnh lùng nói.

“Ba, ba nói chuyện thật lực cười, ai là người của ông ta?” Diệp tam thiếu cười nhạt chế giễu nói: “Huyết thống cách mười tám nghìn dặm rồi, một ông ngoại tồi làm gì có tư cách sai khiến cô ấy?”

“Diệp Sâm cậu…” Dương Vân nổi giận, Dương Triết Khôn cũng cực kỳ không vui.

Vân Nhược Hi lại cười chế nhạo, cô ta sớm biết Diệp Sâm và Trình An Nhã sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, biết được bọn họ là anh em họ, cô ta sướиɠ phát điên, gào lên báo ứng.

Dương Vân biết nếu lấy cứng chọi cứng với Diệp tam thiếu, miệng lưỡi ông ta tuyệt đối không thể thắng được Diệp tam thiếu, lập tức dịu ánh mắt, nhìn về phía Trình An Nhã, hiền từ nói: “An Nhã, cùng ông ngoại về nhà, Dương gia mới là nhà của con.”

“Thật xin lỗi, ông họ Dương, cháu họ Trình, ông giữa đường giữa chợ nhận người thân có phải là có chút buồn cười không?”

“Bất luận là con có nhận ta hay không, ta vẫn là ông ngoại của con, An Nhã, nghe lời ta, đừng tiếp tục ở bên Diệp Sâm nữa, anh ta sẽ hủy hoại đời con.” Dương lão trầm giọng nói, ánh mắt như mũi tên sắc nhọn nhìn về phía Diệp tam thiếu, “Cậu biết rõ quan hệ của hai người là như thế nào, tại sao lại cố chấp như vậy?”

“Dương Vân, muốn mang người đi thì mang đi, con trai tôi không cần ông dạy dỗ.” Diệp Chấn Hoa hừ một tiếng lạnh lùng, ông ta đối với Diệp Sâm thế nào là việc của ông ta, Dương Vân muốn chỉ chỉ trỏ trỏ với anh, hừ, hông ta cũng xứng sao?

Thêm Bình Luận