Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

“Trình tiểu thư, từ ngày mai trở đi, cô ăn mặc quê mùa một chút.” Diệp tam thiếu thấy đây là một kiến nghị hay, anh ngước mắt bá đạo nói: “Đồ công sở một màu, còn phải kiểu mẫu, bảo thủ. Tóc búi lên, đeo thêm cặp kính cỡ lớn gọng đen nữa, nghe rõ chưa?”

Ninh Ninh phì cười, như vậy mà cũng được sao?

Trình An Nhã mặt co giật không chút cảm xúc: “Không nghe thấy.”

Trong đầu Trình An Nhã bất giác hiện lên hình ảnh An Nhã ba mươi mấy tuổi vẫn chưa lấy chồng, đi xem mặt đến mệt nhoài, tâm lý có chút biếи ŧɦái dẫn đến diện mạo có chút xấu xa. Cô rùng mình, một việc tự hủy hoại hình ảnh như vậy đánh chết cô cũng không làm.

“Đây là mệnh lệnh.” Diệp tam thiếu ác bá nói, rất trơn tru: “Anh là cấp trên của em.”

“Diệp tam thiếu, anh có thể biếи ŧɦái hơn nữa được không?” Trình An Nhã muốn giơ nạng lên đánh cho anh một trận, có người nào hành hạ người khác như anh ta không? Hơn nữa, bình thường cô cũng ăn mặc rất giản dị, không hề màu mè chút nào.

“Em xem xem em toàn mặc cái gì, đã là mẹ của một đứa con bảy tuổi rồi còn cưa sừng làm nghé, chả trách Louis thích em.” Diệp tam thiếu hừ một tiếng lạnh lùng.

Anh đã từng đọc qua tài liệu về Louis, gã này thích kiểu con gái như vậy.

Ninh Ninh mỉm cười, mami của cậu chắc chắn là muốn phát rồ lên rồi.

Quả nhiên là vậy, Trình An Nhã nở nụ cười điềm nhiên, “Diệp tam thiếu, anh làm ơn phân biệt rõ cho tôi, người ta là mẹ của đứa con bảy tuổi cũng ba mươi mấy tuổi, tôi là mẹ của đứa con bảy tổi mới có hai mươi bốn tuổi, gì mà cưa sừng làm nghé? Cô nương vốn dĩ vẫn đang trẻ trung có được không hả?”

Điện thoại của Diệp tam thiếu vang lên đứng lúc, anh sầm mắt, mặt không cảm xúc, ra lệnh, “Tóm lại, làm theo lời của anh, bản thiếu gia gần đây thích nhìn hình ảnh gái già ế chồng, bắt đầu từ ngày mai, phòng thư ký thống nhất trang phục, thống nhất cách trang điểm.”

Anh nó xong, nghe điện thoại.

Ninh Ninh bò ra cười đấm bàn thùm thụp, tức cười quá, daddy của cậu sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ?

Cậu cười rất bá đạo, Trình An Nhã lừ mắt nhìn cậu, Ninh Ninh tiết chế một chút, bước đến bên cô, dụi vào người Trình An Nhã không ngừng run rẩy, “Mami, con đồng cảm với mami.”

Có cấp trên như vậy, có lẽ ngày mai các chị em trong phòng thư ký sẽ phát điên mất.

Quá biếи ŧɦái.

“Con không cảm thấy daddy rất biếи ŧɦái sao?”

“Dâu có, rất đáng yêu mà.” Ninh Ninh nói, sự đáng yêu của ba cậu là không ai có thể so bì, cậu vô cùng sùng bái, ghen cũng có thể ghen đến mức đáng yêu như vậy trên đời quả thật hiếm có.

Trình An Nhã lặng ngắt, con trai cô đúng là càng ngày càng thiên vị rồi.

“Con bị ô nhiễn không còn giống con trai mẹ nữa rồi.” Trình An Nhã đau đớn, đứa con trai ngoan ngoãn của cô đang yên đang lành bị ô nhiễm đến mức này rồi?

“Mami, nói thật lòng, tướng mạo của mẹ…đúng là rất non.” Ninh Ninh xoa mặt mẹ, cảm giác dưới tay thật tuyệt, trơn mượt như lụa, sờ vào rất dễ chịu, dương mặt cô không phải tiêu chuẩn mặt búp bê, nhưng nhìn còn non nớt hơn cả mặt búp bê, thêm vào nước da trắng, nhìn càng có vẻ trẻ trung.

“Mami nghĩ mà xem, đợi lúc con mười tám tuổi, mami mới ba mươi lăm tuổi, không chừng chúng ta đi với nhau, người đi đường lại tưởng chúng ta là một cặp tình nhân chứ không phải là hai mẹ con.” Ninh Ninh bịt miệng cười, hình ảnh rất có thể sẽ xảy ra, nhiều lắm thì cho là phi công trẻ lái máy bay bà già.

Trình An Nhã lặng ngắt, co giật, cô thật sự nhìn non như vậy sao?

“Con nghĩ quá nhiều rồi, làm sao có thể.”

“Tuyệt đối có thể.” Ninh Ninh cười nói, sau đó cậu nháy mắt tinh nghịch: “Mami, nghe nói người có vẻ mặt trẻ trung có khả năng thu hút bọn biếи ŧɦái đấy, mami xem mami đi, thu hút hết người này đến người khác đều rất…biếи ŧɦái.”

“Con nói ba biếи ŧɦái?” Tai cậu bị kéo lên, Ninh Ninh kêu oai oái, ôm bụng daddy xin tha thứ, “Daddy, con sai rồi, daddy đẹp trai nhất, đáng yêu nhất, vô địch nhất nhất nhất.”

Trình An Nhã vô cùng bỉ thị dáng vẻ nịnh nọt của con trai, nhưng lại cảm thấy hai ba con ôm nhau cho cô cảm giác vô cùng ấm áp.

“Tiểu tử thối.” Diệp tam thiếu cười nói, “Ăn cơm thôi, sau khi ăn cơm chúng ta ra ngoài mua cho mami con bộ quần áo, càng quê mùa càng tốt.”

Trình An Nhã lặng lẽ nghẹn ngào…

Hết chương 12 ^^!
Chương 13: Kỳ phùng địch thủ
Gió đêm thổi nhẹ mang theo hơi se lạnh.

Trình An Nhã chơi trò đối kháng với Ninh Ninh trên máy tính một lát rồi mới ra khỏi thư phòng, khi đi qua phòng làm việc của mình, cô thấy Diệp tam thiếu đang chắp tay sau lưng, đứng dưới ánh trăng, bóng anh lạnh lùng như sương.

Cô động lòng, gõ cửa, Diệp tam thiếu không phản ứng gì.

Cô do dự một lúc lâu, bước vào trong.

“Diệp Sâm, màn đêm rất đẹp sao?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, lầu cao như vậy, tầm mắt rất rộng, từ cao cúi xuống nhìn, cảnh trí cũng không tệ.

“Ai có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm chứ.” Diệp tam thiếu nói, đôi mắt đen thẫm như màu đêm, màn đêm nhuộm lên lớp màu u ám đó càng có cảm giác nặng nề khó tả.

“Anh sắp đứng thành tượng đá rồi, khiến người ta tưởng là đang đứng ngắm cảnh đêm.” Trình An Nhã mỉm cười, thử chạm nhẹ vào người anh, cứng rắn như đá, các cơ trên người đều cứng đơ lại, Diệp tam thiếu hơi ngạc nhiên, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Em là thư ký của anh lâu như vậy phát hiện ra một việc, mỗi lần cơ thể anh cưng cứng như gặp kình địch vậy đều do Dương lão gia hoặc Diệp lão gia, lần này thì là vì Louis, anh sợ bọn họ à?”

“Chuyện đùa.” Diệp tam thiếu lạnh lùng quay đầu đi, thưởng cho Trình An Nhã nửa gương mặt vừa hoàn mỹ vừa lạnh lùng, “Diệp Sâm lạu đi sợ hai lão già đó và Louis?”

“Vậy có lẽ anh không giống những người khác.” Trình An Nhã cười nhẹ nhàng, dưới màn đêm, ánh đèn vàng vọt, ấm áp, nhưng mờ ảo, như một lớp màn khát vọng mỏng manh, dưới sự che giấu của đêm, lặng lẽ nảy mầm trong lòng người, Trình An Nhã mỉm cười: “Khi còn học tiểu học em rất nhút nhát, khi đó vẫn chưa đến thành phố này, em cùng ba mẹ sống trong một làng chài nhỏ, trẻ con nông thôn cực kỳ nghịch ngợm, ngày nào đi học em cũng bị bắt nạt. Trên lớp có hai đứa trẻ rất xấu tính, ngày nào cũng lấy đầu mẩu phấn ném em, thả sâu vào trong cặp em, giấu vở bài tập của em đi…. Khi tan học, bọn chúng còn cướp tiền tiêu vặt của em, cuộc sống ở làng chài khá khó khăn, trẻ con đều không có tiền gì, lại muốn mua đồ, chỉ đành bắt nạt đứa trẻ khác. Em rất sợ bọn chúng, mỗi lần gặp bọn chúng em đều đi đường vòng, cả người em sẽ căng lên, cứng đơ, vô cùng sợ hãi. Bởi vì trong nhà không cso tiền, hộp bút của em được ba làm bằng bìa các tông, ba vẽ rất đẹp, trên vỏ hộp ba vẽ những bông hoa nho nhỏ xinh xinh, em rất thích, cũng rất trân trọng. Có một lần, hai đứa trẻ xấu tính kia lại bắt nạt em, dùng nước tưới ướt hết hộp bút của em, em nổi giận, túm lấy roi của thầy giáo, vụt lên người bọn chúng, cứ vụt mãi, vụt mãi… cho đến lúc bọn chúng chạy loạn lên, em đuổi theo không tha, đánh cho bọn chúng khắp người lằn sẹo, có chỗ còn rỉ máu, em nghĩ lúc đó em điên rồi, em cũng không biết vì sao bản thân lại có dũng khí đánh người như vậy. Bởi vì hành vi ngang ngược hàng ngày của hai đứa trẻ này khiến thầy giáo rất ghét, em cũng chỉ bị mắng mấy câu mà thôi. Sau khi tan học, em run rẩy đi về nhà, em rất sợ bọn chúng đột ngột xuất hiện lấy roi mây đánh em, ai ngờ, bọn chúng thấy em thì như chuột thấy mèo, tránh từ đằng xa, phụ huynh của bọn chúng đến nhà em bắt đền, nhìn thấy em liền không nói gì nữa, hốt hoảng lôi con trai về. Từ đó trở đi hai đứa trẻ xấu tính kia nhìn thấy em thì đi đường vòng để tránh, cả trường không ai dám bắt nạt em, em bày ra bộ mặt lạnh lùng, có đứa bé nhìn thấy em sợ quá còn chủ động cho em tiền tiêu vặt…”

Diệp tam thiếu, “…Lúc đó em học lớp mấy?”

Trình An Nhã hờ hững giơ nón tay trỏ lên.

Thêm Bình Luận