Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

“Không phải, lúc trước em nhận lời anh, là vì em không có vướng bận gì, cũng không thích ai, cho nên đóng giả làm người yêu anh không ảnh hưởng gì đến em.” Trình An Nhã nhẹ nhàng nói, nhẫn tâm nhìn khuôn mặt anh tái đi trong tích tắc, giọng nói kiên định, “Bây giờ em đã thích một người, em không muốn khiến người đó hiểu lầm, cũng không muốn mắc kẹt giữa hai người.”

Thế giới của anh, trong tích tắc vỡ vụn.

“Diệp Sâm?”

“Vâng!”

“An Nhã, em là thư ký của Diệp Sâm, em biết phụ nữ của anh ta nhiều vô số, em cũng biết anh ta trăng hoa thế nào, tại sao lại còn ngốc nghếch thích anh ta, tranh giành anh ta với đám phụ nữ kia?” Dương Triết Khôn trong lòng tuyệt vọng, nhưng lại có một chút không cam tâm.

“Đó là quá khứ của anh ấy, không liên quan đến em, em cần anh ấy của hiện tại, và cả trong tương lai.”

Hết chương 10 ^^!
Chương 11: Thương chiến
Trên đường về, Lý Vân hỏi Trình An Nhã tình hình, cô đều kể lại hết. Bao nhiêu năm nay mọi chuyện giữa cô và Dương Triết Khôn Lý Vân đều biết rất rõ, anh đích thực là một người đàn ông tốt hiếm có, trăm người mới có một, Lý Vân cũng không biết nói sao, chỉ cười nói, giữa nam và nữ căn bản không có cái gì gọi là tình bạn thuần túy, Trình An Nhã khi xưa muốn coi Dương Triết Khôn là bạn đúng là mơ ước viển vông.

Nhắc đến Diệp tam thiếu, Lý Vân hỏi Trình An Nhã có phải là tình yêu sét đánh hay không, Trình An Nhã mỉm cười lắc đầu.

Trên thế gian này làm gì có tình yêu sét đánh kia chứ?

Cho dù là có cũng chỉ là rung động nhất thời, tình yêu đích thực vẫn là những rung động và cảm động được tích lũy từng chút một trong cuộc sống, hội tụ lại mà thành, nếu không sẽ rất mong manh.

Cái gọi là tình yêu sét đánh thật quá đỗi mơ hồ, như ngắm hoa trong sương, nhìn thì có vẻ đẹp đẽ. Thế nhưng khi mặt trời lên, sương mù tan biến, rất có thể chỉ là một đóa hoa loa kèn.

Buổi tối Diệp tam thiếu đón Ninh Ninh về nhà, khi gặp cô anh vẫn nở nụ cười rất đỗi ấm áp, Ninh Ninh vừa đi khuất, mây đen lập tức ùn ùn kéo đến, nhìn cô bằng đôi mắt âm u.

Trình An Nhã cảm thấy bi phẫn.

Phân biệt đối xử rõ ràng quá đấy.

Cô lại làm gì khiến anh tức giận rồi chăng?

“Ông ta tìm em có việc gì?” Ngữ khí của Diệp tam thiếu rất âm u, nhìn kỹ, trong ánh mắt còn có vẻ giận dữ.

Trình An Nhã nheo mắt, “Anh theo dõi em?”

Anh chỉ cười nhạt: “Nói mau!”

Trình An Nhã cũng nổi cáu, thần sắc lạnh lùng: “Bảo em và Dương Triết Khôn kết hôn.”

Sắc mặt anh lập tức sa sầm, ánh mắt đen thẫm ngầm nổi cuồng phong, khắp người toát ra một làn khí chết chóc, tràn ngập trong phòng. Lần đầu tiên cô thấy thần sắc anh tàn độc như vậy, trong lòng hơi có chút hoang mang.

Trình An Nhã đang định nói gì đó, anh đột nhiên đứng dậy, phẩy áo lên lầu, mang theo toàn bộ gió độc trong phòng.

Ninh Ninh vừa nhìn thấy cái bóng lạnh lẽo của anh lên lầu, cậu bé trầm ngâm một lát, nhướn mày hỏi mẹ: “Mami, daddy làm sao thế?”

“Thanh niên nổi giận.” Trình An Nhã giơ một tờ tạp chí ra, trả lời như không có chuyện gì.

Trình An Nhã không biết vì sao Diệp tam thiếu lại đối đầu với Dương lão gia, thực ra vừa rồi có mấy lần cô đã định hỏi anh có quan hệ gì với Dương lão gia?

Ngũ quan có vài phần giống nhau, có gian tình đây!

Thế nhưng trong trái tim mỗi người đều có một vết thương, bất kể là người thân thiếu đến đâu cũng không được phép động chạm vào, đó là giới hạn của anh. Nếu như anh nói, cô sẽ nghe, nếu như anh không nói, vậy thì thôi.

“Từ khi em đến, trong nhà toàn là mấy tờ báo lá cải.” Cô đang chăm chú đọc báo, một giọng nói lạnh lùng bay tới, Diệp tam thiếu đã ngồi xuống rồi.

“Diệp tam thiếu, gần đây báo lá cải và tạp trí bán rất chạy, anh là đương sự nên cảm thấy không có gì thú vị, nếu đổi lại là người khác, ví dụ như anh Triết Khôn chẳng hạn, chắc hẳn anh sẽ khoái chí cười rơi cả răng ấy chứ.:

Diệp tam thiếu quay đầu trợn mắt nhìn cô, đột nhiên cười mà như không ghé sát lại gần Trình An Nhã, hơi thở nóng hổi ập đến bên tai cô, “Thế nào, nhìn thấy tin đồn của chính mình cảm giác thế nào? Có cần anh cấp thêm một hai bức anh rõ nét hơn không?”

“Anh ăn ảnh lắm.” Trình An Nhã châm biếm, chết tiệt, gã đàn ông này hơi tí là ghé sát lại gần, cố ý muốn lợi dụng cô đây mà.

Diệp tam thiếu bắt nạt Trình An Nhã chân đang bị thương, nụ cười càng lúc càng trở nên tà ác, “Làm một tấm mạnh dạn hơn, ăn ảnh hơn, có muốn không nào?”

Khuôn mặt Trình An Nhã thoáng chốc đỏ ửng, luận về gợϊ ȶìиᏂ, Trình An Nhã và Diệp tam thiếu một trên trời, một dưới đất, khác nhau quá lớn, “Ê, anh đừng có mà biếи ŧɦái như vậy, con trai đang nấu cơm, anh làm daddy kiểu gì thế hả?”

“Không sao, đây là anh dạy con trai biết tán tỉnh sớm một chút, con trai học cái này rất có ích, tránh sau này không có ai theo.” Diệp tam thiếu mặt không biến sắc, tỏ ra vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt tà khí càng thịnh, đôi mắt đen thẫm trùm lên một lớp tối màu.

Chết tiệt, với đức hạnh này của anh ta, chẳng mấy chốc mà khiến cho cậu con trai trong sáng như tờ giấy trắng bị ô nhiễm tới mức chỉ biết có phong hoa tuyết nguyệt, thật là… sao mà cô lại đen đủi đến thế.

Hơi thở nóng hổi của Diệp tam thiếu ập tới, nhịp tim của Trình An Nhã mất khống chế, anh ta quả thật quá yêu nghiệt, cô đột ngột cất cao giọng, “Ninh Ninh, mami hôm nay muốn ăn thịt dê.” Ninh Ninh ngoảnh đầu lại thật đáng yêu nhìn hai phụ mẫu đang chơi xếp La Hán trong phòng khách, giơ con dao trong tay lên, ngoắc ngoắc tay với Diệp tam thiếu, trên gương mặt ngây thơ là nụ cười vừa tao nhã vừa đen tối.

Diệp tam thiếu ngơ ngác không hiểu hai mẹ con nhà này đang chơi trò đố chữ gì nữa.

“Daddy, come on.”

“Lôi con dê háo sắc này ra lột da cho mẹ.”

Diệp tam thiếu cuối cùng đã hiểu thế nào gọi là ăn thịt dê, khóe mắt co giật, một tay ôm eo Trình An Nhã, “Đừng lột nữa, ăn sống luôn đi, cho em ăn cả con, có muốn không?”

Diệp tam thiếu làm tư thế chuẩn bị cởϊ áσ, Trình An Nhã há miệng trợn mắt.

Đã từng gặp biếи ŧɦái, nhưng chưa từng gặp ai biếи ŧɦái đến như vậy, a a a a a….

Đây là dụ dỗ một cách hết sức lộ liễu, mặc dù cô cũng trộm nhìn thân hình cường tráng của anh, nhưng đối với sự biếи ŧɦái méo mó của anh, Trình An Nhã kính nhi viễn chi, cô hết sức quả quyết chống gậy ôm cái chân đau nhảy qua ghế sô fa đối diện.

“Anh, tuyệt đối không cùng nòi giống của chúng tôi.”

Ninh Ninh cười ha hả, thật là đặc sắc, cậu còn tưởng daddy sẽ chào thua, ai dè mami trình độ vẫn chưa đủ cao.

“Daddy, qua đây con dạy ba nấu cơm vậy, tán tỉnh mami chỉ dựa vào nhan sắc là không đủ, bước thứ nhất, phải phục vụ dạ dày của mami trước.” Ninh Ninh đưa ra kiến nghị hết sức thành khẩn, nụ cười rất mê hồn.

Diệp tam thiếu chớp đôi mắt đào hoa, trên gương mặt tinh xảo rõ ràng viết mấy chữ to tướng anh phải quyến rũ em, “Khiến cho bản thiếu gia phải dùng nhan sắc để quyến rũ là vinh hạnh cho em đấy, ê, có cắn câu không hả?”

Trình An Nhã mỉm cười thản nhiên, “Đồ bã đậu như anh, bản tiểu thư không có hứng thú, ngoan ngoãn đi theo con trai học nấu ăn đi.”

Anh đột nhiên ghé sát vào cô, giọng nói thấp trầm rất có từ tính, một giọng nói khiến lòng xuân phải lay động, anh dụ dỗ một cách hết sức lộ liễu: “Nếu như anh dụ dỗ em mà em không cắn câu, vậy đổi ngược lại, hôm nào đó em dụ dỗ anh, anh nể mặt em nhất định sẽ cắn câu.”

Trình An Nhã, “…”

Diệp tam thiếu thản nhiên đứng dậy, lướt vào phòng bếp.

Trình An Nhã nghẹn ngào không nói được câu nào, Diệp thiếu tam, thực ra anh không cần nói tôi cũng biết loại người như anh nhất định sẽ nể mặt tôi.

Tôi đã từng dụ dỗ anh, tôi có quyền phát ngôn.

Thêm Bình Luận