Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

“Em nói dối, em rõ ràng là thích anh.”

Trình An Nhã sững người, sau đó nhoẻn cười, trong lòng khẽ thở dài, tại sao một người thông minh điềm tĩnh như Diệp Sâm đối với vấn đề này lại nghĩ không thông như vậy? cô bình thản nói: “Kết hôn, là việc mà hai người yêu thương nhau làm, Diệp Sâm, anh yêu em không?”

Gương mặt vốn dĩ thâm trầm của Diệp tam thiếu, đôi mắt hơi sững sờ, đờ đẫn…

Vô số cô gái từng hỏi anh, Diệp Sâm, anh yêu em không?

Diệp Sâm xưa nay chưa từng nghĩ ngợi, trả lời trơn tuột, yêu.

Nhưng đối mặt với Trình An Nhã, tiếng yêu này anh không thể thốt ra khỏi miệng, nó cứ mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt xuống không được, nhổ ra cũng không xong.

Diệp Sâm lại hỏi: “Có phải là chỉ cần anh yêu em là chúng ta có thể kết hôn không?”

Trình An Nhã hơi sững lại, theo lý mà nói, có lẽ là như vậy, Trình An Nhã gật đầu, Diệp Sâm đột nhiên bật cười, băng giá lập tức tan chảy, xuân về đất mẹ, muốn rạng rỡ bao nhiêu thì rạng rỡ bất nhiêu, “Nói như vậy có nghĩa là em yêu anh.”

Trình An Nhã ngây ra.

Một giây sau, cô bi phẫn.

Diệp tam thiếu, làm người đừng có mà âm hiểm như vậy có được không?

“Anh…” Cô vừa định mắng anh đã bị anh giữ chặt sau gáy, hôn thật mãnh liệt và bá đạo.

“Anh khốn kiếp.” Trình An Nhã đỏ mặt mắng, thật sự muốn một tát tát vỡ nụ cười trên mặt anh, tại sao cô lại bị anh lừa một cách ngốc nghếch như vậy, Trình An Nhã rất băn khoăn, cô thề lần sau còn bị anh lừa như vậy cô là heo.

“Anh sao mà khốn kiếp?” Diệp Sâm cười mà như không nhướn mày, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện hài lòng, “Thừa nhận thích anh khó như vậy sao?”

Trình An Nhã nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, mỉm cười, “Không khó, thế nhưng, muốn em lấy anh, thì vô cùng khó.”

“Sẽ có một ngày em lấy anh thôi.” Diệp tam thiếu bá đạo tuyên bố, vẫn kẹp cô trong lòng, hưởng thụ cảm giác ngây ngất ôn hương nhuyễn ngọc, “Anh sẽ khiến em phải gật đầu.”

Giọng nói của anh, thấp trầm và có từ tính, vang vọng bên tai, trái tim Trình An Nhã đập loạn nhịp, thần hồn điên đảo, cô thầm kêu khổ, cùng sống dưới một mái hiên với anh quả nhiên là một hành động thiếu sáng suốt.

“Vậy anh cố gắng đi.” Trình An Nhã không hề lép vế, phản kháng mạnh mẽ, toát ra khí chất nữ vương, “Em nói, anh chắc chắn anh hiểu thế nào là yêu thương một người không?”

“Em dạy anh.”

“Thật ngại quá, học phí rất cao.”

“Bao nhiêu anh cũng trả được.” Giọng nói của Diệp tam thiếu bên tai cô rất trầm thấp, “Bao gồm cả anh.”

Tập đoàn quốc tế MBS, trong văn phòng chủ tịch.

Diệp Sâm vừa đến văn phòng, Lưu Tiểu Điềm liền bước vào báo cáo, “Chủ tịch, Louis tiên sinh đang chờ máy, ông ấy muốn trao đổi với ngài qua màn hình.”

Diệp tam thiếu gật đầu, “Một cốc cà phê.”

“Vâng.” Lưu Tiểu Điềm ra ngoài giúp anh pha cà phê, một lát sau bưng vào cho anh.

Anh nới lỏng cà vạt, nhấp một ngụm, khẽ cau mày, đặt xuống bên cạnh, cà phê Trình An Nhã pha so với Lưu Tiểu Điềm pha thì thơm ngon hơn nhiều. Diệp Sâm được chăm sóc đến mức có chút cầu kỳ hơn rồi, thời gian này yêu cầu đối với mùi vị của cà phê của anh rất cứng nhắc.

Để mặc Louis mấy phút, Diệp Sâm mới mở màn hình lớn trong văn phòng, khuôn mặt của Louis in trong mắt anh.

Anh ta có đôi mắt xanh ngọc phỉ thúy, lúc nào cũng mang chút u sầu, cô độc, hòa lẫn một chút bi thương, tạo thành đôi mắt sát thủ trái tim của hàng triệu thiếu nữ, rất hút hồn, rất đẹp. Sống mũi cao, môi mỏng, mái tóc vàng kim lóa mắt, tạo thành một gương mặt rất tây, rất anh tuất, đẹo khôn tả xiết.

Bất kỳ là ai lần đầu tiên nhìn thấy Louis, không ai không nghĩ đến một biệt hiệu, hoàng tử u sầu.

Ai ngờ được, người đàn ông có gương mặt đẹp đẽ, ánh mắt u buồn này, lại là ông trùm của băng đảng Mafia Italia, chỉ cần động khẽ là có thể khiến cả thành phố mafia rung lên ba nhịp, Long môn vì muốn tránh mũi nhọn của băng đảng Mafia Italia này nên đã rời khỏi Italia.

“Hi, Louis tiên sinh, muộn vậy rồi còn chưa ngủ?” Diệp Sâm mỉm cười tao nhã, bưng cốc cà phê, vắt chân lên, cười mà như không nheo mắt nhìn anh ta.

“Chờ cậu.” Louis mỉm cười, “Nếu tôi đến thành phố A, Diệp tam thiếu có hoanh nghênh không?”

Diệp Sâm khẽ nhướn mày, lắc lắc cốc cà phê trước mặt, anh trêu chọc nói: “Louis tiên sinh đến thành phố A, có biết bao nhiêu người nghênh đón, làm sao tới lượt bản thiếu gia chứ?”

“Giao dịch gần đây của tôi có chút vấn đề, tôi phải đích thân nói chuyện với cậu.”

“Xảy ra vấn đề thì rút đi, bản thiếu gia không có hứng thú.”

“Diệp tam thiếu, giao dịch không phải cậu nói rút là rút được, nếu không bên tôi không biết ăn nói thế nào.” Louis mỉm cười rất dịu dàng, giọng điệu lại vô cùng mạnh mẽ, không cho phép thắc mắc, Diệp Sâm không muốn làm cũng phải làm.

“Ngài bây giờ là ông trùm đảng Mafia, cả vương quốc bóng đêm ở Italia đều là của ngài, ngài cần gì phải ăn nói với ai?” Diệp Sâm giễu cợt.

“Nói đến đây, tôi còn chưa chúc mừng ngài kìa, Louis tiên sinh, chúc mừng ngài đã được như ý muốn, Ruth quả nhiên không phải là đối thủ của ngài.”

“Đa tạ.” Hoàng tử u sần Louis mỉm cười dịu dàng, đùa nghịch chiếc nhẫn ngọc to bản trên tay, Louis cũng khẽ nhướn mày, “Tôi cũng phải chúc mừng anh Diệp tam thiếu, không ngờ anh đã có con trai rồi.”

“Anh cũng đọc báo rồi à, đúng là kỳ tích.”

“Truyền thông GK đăng tải ầm ĩ như vậy, việc này ai mà không biết chứ.”

“Anh đến thành phố A là vì muốn đàm phán lại vụ giao dịch này với tôi?” Diệp Sâm đổi chủ đề lạnh lùng hỏi.

“Không sai.” Louis nhẹ nhàng mỉm cười, “Nhân tiện đến thăm Diệp tam thiếu anh, thêm một người bạn dù sao cũng hơn là thêm một kẻ thù, anh nói có phải không?”

Trong lòng Diệp tam thiếu cười nhạt, xin anh, anh và tôi hai chúng ta dù thế nào cũng không thể làm bạn, anh đừng sỉ nhục hai chữ bạn bè này.

“Được thôi, khi nào anh đến?”

“Tuần sau.”

“OK, tôi biết rồi.”

“Nói như vậy, anh đồng ý đàm phán lại?” Ánh mắt phỉ thúy của Louis thoáng một nét cười, nụ cười khiến người ta run rẩy, ẩn giấu phía sau vẻ u sầu của anh ta.

“Tôi còn có đất để lựa chọn không?” Diệp tam thiếu xòe tay ra, chậm rãi nói.

“Thông minh.”

“Vậy tuần sau gặp.” Diệp Sâm ra hiệu muốn tắt màn hình.

“Tôi bắt đầu có chút mong đợi rồi.”

Diệp Sâm lạnh lùng nhếch môi, “Tin tôi đi, Louis tiên sinh, nếu như tôi nói mong đợi, đó tuyệt đối là lừa dối mà thôi.”

Buổi trưa, Dương Triết Khôn gọi điện cho Trình An Nhã, nói Dương lão gia muốn gặp cô, hai người hẹn thời gian, Trình An Nhã nhờ Lý Vân đến đón cô.

Khi cô đến điểm hẹn, Dương Triết Khôn đã chờ ở đó rồi.

“Ông của anh tìm em rốt cuộc là có việc gì?”

“Anh cũng không rõ, ông không nói gì với anh.” Dương Triết Khôn không hề giấu giếm thật thà nói, dìu cô chầm chậm đi vào trong nhà hàng.

Dương lão goa đang chờ bên trong.

Sau khi gật đầu chào hỏi, Trình An Nhã luôn giữ nụ cười, Dương Triết Khôn đỡ cô ngồi xuống.

“Ôn à, hai người nói chuyện, con đi trước, lát nữa con đến đón ông.” Dương Triết Khôn nhẹ nhàng nói, đi ra khỏi nhà hàng.

“Chân của cháu đã đỡ nhiều chưa?” Dương lão gia phá vỡ bầu không khí im lặng trước, quan tâm đến tình hình thương tích của cô.

“Đã đỡ nhiều rồi, cám ơn ông đã quan tâm.”

“Cháu muốn ăn gì cứ gọi, món ăn của nhà hàng này rất chính thống.” Dương lão gia gần như giỗ dành, dường như cô là cháu gái thất lạc đã nhiều năm, còn ông thì vô cùng mong muốn làm cho cô vui lòng.

“Không cần đâu, cháu không đói.” Đây là nói thật, cả ngày nhàn rỗi nằm không, cô không có chút cảm giác đói nào, “Ông tìm cháu có việc gì không?”

“Chỉ là muốn gặp cháu một chút.” Dương lão gia mỉm cười, vẻ mặt rất thân thiện, “Cô Trình là người gốc ở đây à?”

Trình An Nhã mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cháu nghĩ Dương lão gia nhất định đã điều tra rồi, lai lịch của cháu, ông phải rất rõ ràng mới đúng.”

Thêm Bình Luận