Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Trình An Nhã và Ninh Ninh ở sau lưng cười ha hả.

“Trình Viễn Ninh, daddy đói bụng rồi.” Diệp Sâm sau khi tiêu hủy chứng cứ xong bộ dạng cao ngạo xuất hiện trước cửa.

Ninh Ninh: “…”

“Cưng à, phục vụ dạ dày của ba con đi.” Trình An Nhã tươi cười sai Ninh Ninh đi làm đồ ăn đêm.

Ninh Ninh nhảy khỏi giường, chu miệng một cách đáng yêu, lè lưỡi với Diệp tam thiếu, “Daddy, ba thật keo kiệt.”

Nói xong chạy vèo xuống dưới lầu nấu đồ ăn đêm.

“Diệp tam thiếu, có lời gì mà không thể nói trước mặt con trai?” Trình An Nhã nhướn mày, tò mò hỏi, cô đoán, chắc chắn là có liên quan đến việc ghé thăm của Diệp lão gia hôm nay.

“Em… có bao giờ nghĩ đến việc kết hôn không?” Diệp tam thiếu cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng, hai mắt gắn chặt vào khuôn mặt Trình An Nhã, dường như muốn từ trên khuôn mặt cô nhìn thấy vẻ mặt mà anh muốn nhìn thấy.

Ai ngờ, Trình An Nhã vẫn mỉm cười như cũ, nhướn mày trêu chọc: “Diệp tam thiếu, xin phép cho em tưởng bở một chút, đây là anh đang cầu hôn sao?”

Tai Diệp tam thiếu hơi nóng, hai mắt trợn lên, khẩu khí có chút thô lỗ, “Phải thì sao?”

Trình An Nhã im bặt, anh ta đây mà cũng là cầu hôn sao? Tại sao lại giống như ác bá đang bức hôn vậy?

“Anh cảm thấy chúng ta phù hợp với điều kiện kết hôn không?” Trình An Nhã cất đi nụ cười , ôn nhã điềm đạm hỏi, có vẻ nghiêm túc hiếm có.

“Chúng ta có chỗ nào không phù hợp à?” Diệp tam thiếu nhếch môi, “Em chưa chồng, anh chưa vợ, phù hợp độ tuổi kết hôn mà pháp luật quy định, lại có một đứa con trai, chúng ta phù hợp chết đi được.”

Trình An Nhã cười nhẹ, gương mặt ngời lên thông minh, “Diệp tam thiếu, anh biết em đang nó gì.”

Điều kiện tiền đề để nam nữ kết hôn là tình yêu, hôn nhân là thần thánh, là trang nghiêm, không phải là trò chơi trẻ con, hai người muốn kết hôn, nhất định phải do yêu thương nhau, xác định sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.

Còn bọn họ, không phù hợp điều kiện này.

Diệp tam thiếu bước lại gần, từng bước, từng bước, mang theo uy nghiêm và áp lực nặng nề, anh nhấc cằm Trình An Nhã lên, nhếch mép cười mà như không, ánh mắt sâu thẳm như một xoáy nước hút hồn, muốn hút đi linh hồn của cô.

Diệp tam thiếu như vậy vô cùng hấp dẫn, hút hồn.

Nhịp thở của Trình An Nhã hơi có chút rối loạn.

“Anh không tin, em không có chút cảm giác nào với anh.” Diệp tam thiếu từng chữ từng câu nói.

“Anh đúng là giàu trí tưởng bở.” Nhịp tim của Trình An Nhã rớt mất một nhịp, sắc mặt không hề thay đổi nói, “Anh cho là tất cả các cô gái đều sẽ qùy trước gấu quần âu của anh?”

“Không.” Diệp tam thiếu cười, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt ánh mắt bình thản của Trình An Nhã, “Anh chỉ cần em, quỳ dưới chân anh.:

Nhịp tim của Trình An Nhã đột nhiên mất tốc độ.

Hơi thở nóng bỏng của anh ập đến trước mặt, thế giới của cô, đầy ắp mùi hương của anh, dung hòa ít nhiều chút ám muội, hơi thở của cả hai, giao thoa.

Tim, hơi loạn nhịp.

Anh chỉ cần em quỳ gối dưới chân anh.

Câu nói này như chuông gọi hồn vang bên tai cô, trấn động cả linh hồn cô, trong lòng vốn dĩ có những thứ mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng, nhưng cô tham lam.

“Diệp tam thiếu, tại sao đột nhiên muốn kết hôn?” Trình An Nhã nỗ lực vỗ về trái tim đang đập dữ dội, cô vốn rất lý trí, vô cùng lý trí. Cả đời này trừ lần nông nổi đi quán bar, xảy ra tình một đêm với Diệp Sâm ra, cô không làm việc gì mà lý trí không cho phép.

“Anh muốn kết hôn rồi.” Diệp tam thiếu nghiêm túc nói, khóe môi nở một nụ cười, dịu dàng vuốt má Trình An Nhã, tận hưởng cảm giác dịu mát dưới tay, “Nói đi cũng phải nói lại, bảy năm trước, chúng ta yêu nhau, em lại có Ninh Ninh, vậy vốn dĩ anh muốn cưới em, chỉ muộn mất bảy năm mà thôi.”

Trình An Nhã kinh ngạc, hoảng loạn cúi đầu xuống, OMG, anh có thể đừng trong không khí này nhắc lại chuyện bảy năm trước được không?

Cô chột dạ đỏ mặt tía tai.

“Câu trả lời của em.” Diệp tam thiếu thấy cô cúi đầu không nói, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đòi đáp án một cách bá đạo, cô gái này, rõ ràng là thích anh, không phải sao?

Trong lòng Trình An Nhã xuất hiện hai tiếng nói, một tiểu Trình An Nhã một bên mắt lấp lánh nhân dân tệ, một bên xuất hiện bong bóng tình yêu, điên cuồng vẫy tay gào thét, lấy anh ta đi, lấy anh ta đi, xem anh ta giàu có thế nào, đẹp trai thế nào.

Một tiểu Trình An Nhã khác trên mặt là nụ cười công thức, lắc đầu rất điềm đạm, hôn nhân, cần có hai người yêu thương nhau, anh ta vẫn chưa đủ yêu cậu.

Trình An Nhã ở giữa hai tiểu Trình An Nhã, đắn đo băn khoăn.

Sau một phút, cô ngước mắt, mỉm cười lắc đầu, từng chữ từng chữ, hết sức rõ ràng: “Không phải.”

“Tại sao không?” Ánh mắt Diệp tam thiếu tối sầm, đôi mắt sâu thẳm mất đi ánh sáng vừa nãy.

Trình An Nhã im lặng hỏi trời xanh, Diệp tam thiếu vĩ đại của tôi ơi, anh cũng không nghĩ xem bộ dạng này của anh muốn đóng vai Lâm Đại Ngọc đáng thương, thật sự khiến người ta muốn ói có được không?

Ninh Ninh lần nào cũng dùng chiêu này, Diệp tam thiếu cũng vậy, quả nhiên là vấn đề di truyền.

“Em cảm thấy, nếu bây giờ anh khóc, có lẽ em sẽ nhận lời.” Trình An Nhã tươi cười nói, Diệp tam thiếu thay đổi vẻ mặt cảm thương, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn cô, tiếng nghiến răng đó khiến Trình An Nhã không hề hoài nghi anh ta có thể sẽ cắn đứt cổ cô.

“Em đừng mơ.” Diệp tam thiếu hằm hằm nói, anh căm ghét phụ nữ thông minh.

“Cho nên mới nói, có diễn viên cả đời chỉ diễn vai hoàng thượng đột nhiên đi diễn ăn mày, khán giả sẽ không thể chấp nhận được, ngoan, không phải lỗi của anh, đừng bị đả kích.”

Chết tiệt! cầu hôn mà anh không chỉ giống ác bá, lại còn bắt chước Lâm Đại Ngọc, chả có chút thành ý gì cả.

Hơn nữa, nhẫn đâu? Hoa đâu? Vậy cũng không có, anh cầu hôn gì chứ/.

“Tại sao không lấy anh?” Diệp tam thiếu vô cùng bá đạo, khẩu khí ác bá, dường như không lấy anh là một tội ác cực kỳ tày đình.

Ninh Ninh im thin thít đứng ngoài cửa, daddy, thái độ này của ba, mami cho dù đồng ý lấy ba cũng phải xem xét sau này có xảy ra bạo lực gia đình hay không. Rõ ràng bình thường bình tĩnh nho nhã là thế, tại sao đến chỗ mami lại thay đổi như vậy?

Ninh Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ…

Tại sao em phải lấy anh?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi vặn, cô chậm rãi vỗ nhẹ lên gương mặt tinh xảo của Diệp tam thiếu, đôi mắt như nửa vầng trăng, “Là anh muốn kết hôn, không phải em muốn kết hôn, dựa vào cái gì anh muốn là em phải lấy?”

Bản cô nương vẫn còn nhân quyền chứ.

Diệp tam thiếu hất tay cô xuống, ánh mắt như đóng băng nhìn cô không chút cảm xúc, trái tim Trình An Nhã đập mạnh, cô dường như nhìn thấy một khối băng lớn đang bốc khói, lạnh quá…

“Em nói này, anh đừng có bày cái bộ mặt đáng sợ đó ra có được không?” Trình An Nhã nhoẻn cười, ánh mắt hơi có chút đắc ý, “Đàn ông cầu hôn bị từ chối không phải là chuyện gì mất mặt lắm đâu, cho nên, Diệp tam thiếu, lấy lại phong độ của anh đi.”

“Thật là không lấy?” Diệp tam thiếu từ trong kẽ răng nhích ra bốn chữ, nhìn cô chằm chằm.

“Không lấy.” Trình An Nhã rất kiên định, đột nhiên cười hỏi, “Anh có nghĩ là vì sao em không lấy anh không?”

Diệp tam thiếu, lẽ nào anh muốn làm tổng thống Mỹ, anh cũng sẽ chạy đến trước mặt tổng thống nói, hey, anh bạn, anh xuống đi, tôi muốn làm tổng thống.

Trình An Nhã bị chính tư duy phát tán của mình làm bối rối mất mấy giây.

“Em không thích anh.” Diệp tam thiếu trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng càng trở nên băng giá, ngoài lý do này ra, anh không nghĩ ra vì sao cô không muốn lấy anh, lẽ nào cô thật sự thích cái gã Dương Triết Khôn địch thủ của anh kia?

“Anh muốn cho là như vậy, vậy thì hãy cứ cho là như vậy.” Trình An Nhã mỉm cười, cô phát hiện, Diệp tam thiếu mặc dù mệnh danh có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng, đối với tình cảm anh ta vô cùng ngốc nghếch.

Thêm Bình Luận