Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Diệp lão gia nghe thấy, sắc mặt càng khó coi, ông ta từ đầu đến chân cực kỳ không ưa Ninh Ninh, lúc này nghe cậu bày tỏ quan hệ chủ khách như vậy càng cảm thấy đứa bé này không lễ phép.

Diệp tam thiếu nhìn Trình An Nhã một cái, bế cô lên lầu, “Ninh Ninh, con và mami lên lầu chờ ba một lát, daddy xong ngay đây.”

“Vâng.”

Dưới lầu, Diệp Sâm đến cả trà nước cũng chẳng tiếp, trực tiếp ngồi trước mặt Diệp lão gia, “Có việc gì?”

“Con dám để mẹ con nó đến đây ở?”

“Đây là con của con, mẹ của con con, tại sao lại không thể đến đây ở?” Diệp Sâm lạnh lùng hỏi lại, nở một nụ cười nhạt, “Con nhắc lại một lần nữa, ba không có quyền chỉ trỏ này nọ trong nhà con.”

“Mày…” Diệp lão gia vô cùng giận dữ.

“Diệp tam thiếu gia, cậu đừng nói với Diệp lão gia như vậy, ông ấy bị cao huyết áp, không chịu được kích động lớn đâu.” Trần Đức đứng một bên nhẹ nhàng nhắc nhở.

Diệp tam thiếu trong lòng phỉ báng, cao huyết áp thì sao, cũng đâu phải là bệnh tim mạch.

“Trần Đức, im miệng.” Diệp lão gia quát, trừng mắt nhìn Diệp Sâm hỏi: “Con dám trốn khỏi lễ đính hôn, con để mặt mũi Diệp gia, Vân gia hai nhà ở đâu rồi? Con để cho Nhược Hi về sau làm sao nhìn mặt người khác?”

“Từ đầu đến cuối con không hề nhận lời ba về việc đính hôn, là các người tự tổ chức tiệc đính hôn đó, các người phải tự tìm chú rể chứ, sao lại đổ lên đầu con là thế nào?” Diệp Sâm cười nhạt.

“Lấy Nhược Hi.” Diệp lão gia trầm giọng ra lệnh.

“Hôn nhân của con, để con tự quyết.” Diệp Sâm nói từng chữ một, vô cùng chắc chắn, “Lấy Nhược Hi, con không làm được.”

“Lẽ nào con muốn làm một kẻ phản bội?” Diệp lão gia trầm giọng nói, nói thật lòng, Diệp Sâm là kẻ phản bội hay không ông không bận tâm, bây giờ ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích sau khi hai nhà Diệp gia và Vân gia liên hôn đem lại, và còn… khống chế Diệp Sâm nữa, “Đứa bé trong bụng con bé làm thế nào? Thằng bé trên kia là con trai con, đứa bé trong bụng con bé cũng là con của con.”

“Ba, từ bao giờ ba bắt đầu quan tâm cháu nội của ba lưu lạc bên ngoài vậy? thật là nực cười.” Diệp Sâm chế nhạo không chút khách sáo, trước kia là ai đã không coi cháy là cái gì, bây giờ lại dám nói là vì cháu, ông già, ông hết kế sách rồi sao?

“Con muốn mất mặt, Diệp gia không thể mất mặt như vậy được, con làm Nhược Hi có con rồi lại không lấy con bé, không chỉ hai gia đình chúng ta bị người ngoài chê cười, con cũng hủy một đời con bé, con thật sự không quan tâm đến việc này sao?” Diệp lão gia chậm rãi nói, ý đồ làm động lòng Diệp Sâm.

Tiếc thay, trái tim Diệp Sâm cứng như sắt thép, không hề động lòng.

“Ba, già rồi thì nên nhận thua, việc gì cũng muốn nắm trong tay có ý nghĩa gì, ba cũng không nghĩ xem ba có thể sống được mấy năm nữa?” Diệp Sâm nhẹ nhàng thốt ra một câu cực kỳ bất hiếu, cực kỳ trời đánh thánh đâm.

Là con trai mà đến mức độ như vậy, không biến nên nói Diệp tam thiếu độc ác, hay là Diệp lão gia làm ba quá thất bại.

“Mày rủa tao chết đi?” Diệp lão gia nổi giận đùng đùng, giơ gậy ra, bị Trần Đức nhanh chóng ngăn lại, ông ta giận dữ đến mức toàn thân run rẩy, khuôn mặt già lão đỏ bừng bừng, ánh mắt căm hận, lại cố gắng đè nén xuống.

Hít thở sâu…

“Muốn thế nào, mày mới lấy con bé?” Diệp lão gia đành phải đưa ra thỏa hiệp.

Diệp Sâm nhướn mày, bắt đầu thỏa hiệp rồi sao?

Sớm không làm vậy đi?

Bây giờ muốn thỏa hiệp không sợ quá muộn hay sao?

“Con sẽ không lấy Nhược Hi, ba bỏ cuộc đi.” Diệp Sâm tỏ ra khó chịu, “Đừng lấy con cái ra để nói chuyện, con của con chỉ có Trình Viễn Ninh.”

“Mày chẳng phải muốn nhận thằng bé đó hay sao?” Ông Diệp nghiến răng nói: “Ta có thể cho phép nó nhận tổ tiên, thậm chí có thể tổ chức họp báo giới thiệu và thừa nhận nó trước giới truyền thông…”

Diệp Sâm nhướn mày, lạnh lùng hừ một tiếng, anh nhếch môi nở một nụ cười ,à như không, “Sau đó thì sao?”

“Thằng bé đó mày có thể nhận nó, điều kiện là mày bắt buộc phải lấy Nhược Hi, mày cũng không muốn con trai mình bị người ta chỉ trở nói là con hoang chứ?”

Diệp tam thiếu ngả người ra ghế, vắt chéo chân cười tao nhã: “Đây gọi là gì nhỉ? Ban ân ư? Con có cần phải dập đầu cảm tạ đại ân đại đức của ba không?”

“Diệp Sâm, con hãy nghiêm chỉnh đi, ba đang nói chuyện hết sức nghiêm túc với con.” Diệp lão gia trầm giọng nói, ông rất bất mãn với thái độ của Diệp tam thiếu, chỉ hận không thể một quyền đập tan nụ cười nhức mắt trên khuôn mặt của anh.

“Ba, xem ra ba vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, con đã nói từ trước, con trai của con không cần sự thừa nhận của ba, con cũng không cần sự thừa nhận của người khác, cho dù cả thế giới không thừa nhận thì nó vẫn là con trai của con.” Diệp Sâm lạnh lùng nói, con người quý ở chỗ tự biết lượng sức mình, ông ta quả nhiên già rồi, đến điểm này cũng không hiểu.

“Mày quyết không lấy Nhược Hi?” Ông Diệp trầm giọng hỏi, giọng nói mang chút cảnh cáo.

Diệp Sâm nhún vai. “Con cho rằng con đã thể hiện rất rõ ràng rồi chứ.”

“Lấy Nhược Hi rồi thì tập đoàn quốc tế MBS và tập đoàn tài phiệt Vân thị mới có thể hợp nhất được, bản đồ sự nghiệp sẽ nhanh chóng mở rộng, có gì không tốt? Mày có gì để phản đối chứ?”

Diệp Sâm nhếch mép cười nhạt: “Diệp Sâm con không cần dựa vào phụ nữ để mở rộng bản đồ sự nghiệp, MBS là ba muốn mở rộng chứ không phải con.”

“Ý mày là sao?” Ông Diệp nheo mắt đầy nguy hiểm.

Diệp Sâm mỉm cười chỉ ra ngoài cửa: “Ý con là đàm phán thất bại, cửa ở bên đó ba về từ từ con không tiễn.”

Ông Diệp không kìm chế được nữa, ánh mắt mờ đυ.c trở nên độc ác, giận đến mức hai tay run lên bần bật, “Diệp Sâm, rồi mày sẽ phải hối hận.” Nói xong phẩy áo bỏ đi.

Diệp tam thiếu nhếch môi, đi lên lầu trên, hai mẹ con chụm lại cười rất gian, đặc biệt là Trình An Nhã, cười rất dữ dội, Diệp Sâm đột nhiên có một dự cảm không lành.

Ninh Ninh thấy anh bước vào, chọc chọc Trình An Nhã đang cười lăn lóc, hai mẹ con nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, thế nhưng Diệp Sâm vẫn kịp nhìn thấy, là bài kiểm tra trước kia của anh, thái độ lúc nào cũng vững như bàn thạch của Diệp tam thiếu, khuôn mặt yêu nghiệt lập tức đỏ bừng.

“Chết tiệt, Trình Viễn Ninh, con đào đâu ra cái này?” Diệp tam thiếu lập tức lao tới hòng thủ tiêu chứng cứ.

Đây là bài thi hồi đi học của anh, hầu như không có bài nào đạt yêu cầu, có rất nhiều bài kiểm tra toán chỉ đạt mười mấy điểm, để trắng rất nhiều, đề là bài thi thời phổ thông.

“Daddy, đừng như vậy mà, chuyện vui mọi người cùng chia sẻ mà.” Ninh Ninh cười tươi mở một bài kiểm tra ra, cậu rất băn khoăn: “Daddy, daddy có thực là tốt nghiệp đại học Havard không?”

Diệp tam thiếu hơi có chút thiếu tự tại, trừng mắt nhìn hai mẹ con, “Các người chưa thấy bài thi không đạt yêu cầu bao giờ à?”

Trình An Nhã lắc đầu, nhịn cười nói: “Từ nhỏ đến lớn em đều đứng đầu lớp.”

Ninh Ninh cũng rất nghiêm trang nói, “Bài thi của con đều đạt 100 điểm.”

Hai mẹ con nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn Diệp tam thiếu, nỗ lực chứng minh bọn họ đích thực là chưa nhìn thấy bài thi không đạt yêu cầu bao giờ.

“Daddy, xem ra, thời học sinh của ba…học hành rất…không ra sao nhỉ.”

Sắc mặt Diệp tam thiếu đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, cướp đống bài thi từ tay Ninh Ninh về, cao giọng nói: “Bản thiếu gia mặc dù thi không được 60 điểm, nhưng luận văn tốt nghiệp của ba vẫn khiến tất cả các giáo sư phải kinh ngạc. Hừ.”

Trình An Nhã và Ninh Ninh lại nhìn nhau một cái, rất ăn ý nhìn đống bài thi của anh, sau đó tỏ thái độ hoài nghi với lời anh vừa nói.

Có lẽ sự biếи ŧɦái của anh đã khiến tất cả các giáo sư kinh ngạc chăng.

Diệp tam thiếu nổi giận, trừng mắt nhìn bọn họ, giận dữ ôm đống bài thi của mình xông ra cửa, anh phải đi thủ tiêu chứng cứ.

Thêm Bình Luận