Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

“Hai người đang làm gì thế?” Diệp Sâm vừa hay đi đến, nhìn thấy hai mẹ con đang chơi trò “nhìn nhau đắm đuối”, một người mặt mày đỏ bừng, ánh mắt hung hăng, một người rất tinh nghịch, dễ thương ngây thơ.

“Không có gì.” Trình An Nhã nhanh chóng trả lời.

Do họ xuất phát hơi vội nên rất nhiều đồ dùng hằng ngày không mang đủ, Diệp tam thiếu và Ninh Ninh sắp xếp lại mọi thứ, rồi cùng nhau đi mua thêm đồ. Sau khi hai ba con đi khỏi, Trình An Nhã chống gậy lại gần cửa sổ, mở cửa sổ ra, bên ngoài tầng hai là khu phong cảnh thượng, có mấy chiếc ghế nằm được chế tác thủ công đặt ở đó, khi nằm lên có thể phóng mắt nhìn ra cảnh biển ở xa xa.

Gió biển thổi đến, mang theo mùi vị của biển khơi, tràn ngập cả đất trời, bao trùm lấy cả con người. Nước biển nhìn từ gần ra xa có màu xanh lá chuyển dần sang xanh dương, sắc nước sắc trời dường như hòa lẫn vào nhau, từng đợt sóng bạc đầu nối tiếp nhau xô vào bờ. từ xa về gần, gào thét vỗ lên bờ cát trắng. Từng đàn hải âu, hải yến bay lượn trên không trung tìm kiếm thức ăn, có con đậu trên bờ cát, vươn đầu cất những tiếng kêu dài.

Trình An Nhã mỉm cười, cuộc sống còn gì nhàn tản hơn nữa, bờ cát, ánh nắng, cảnh biển, ngày còn bé cô đã rất thích cảnh biển, từng mơ mộng có một ngày khi cô có tiền sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại như thế.

Nghe tiếng sóng vỗ, cô hơi buồn ngủ, nằm trên ghế tựa mơ màng, cuối cùng ngủ quên mất.

Khi Diệp tam thiếu và Ninh Ninh quay trở lại, cô đang ngủ rất ngon.

Bởi vì một chân không linh hoạt, tư thế nằm của cô rất kỳ quái, nghiêng người không được tự nhiên, mái tóc dài như suối trải xuống che mất một nửa khuôn mặt.

“Trình…” Diệp tam thiếu vừa định gọi một tiếng thì ngưng bặt, từ từ tiến lại gần cô, đặt tay lên đầu cô, vốn định lay cô dậy, nhưng cuối cùng lại rụt tay lại, anh nhướn mày, ngồi xổm bên cạnh cô.

Anh nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa của cô lên, để lộ cả khuôn mặt, Diệp tam thiếu nheo mắt, thoáng qua một nét trầm trồ.

Không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của Trình An Nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi mày thanh tú, mũi cao, miệng anh đào, da trắng ngần như tuyết, pha một chút sắc hồng nhàn nhạt.

Môi cô đang hé nở một nụ cười, đây là lần đầu tiên Diệp tam thiếu nhìn thấy cô cười mãn nguyện như vậy, không phải nụ cười chế giễu cứng nhắc, chỉ có chút mãn nguyện rất nhẹ nhàng, dường như mọi thứ trong cuộc đời đã có trong lòng vậy, anh chỉ còn thấy nét dịu dàng rất đỗi nhẹ nhàng.

Ánh mắt Diệp tam thiếu sâu thẳm, ngón tay dài mảnh vuốt nhẹ lên gương mặt cô, hưởng thụ cảm giác ngất ngây dưới đầu ngón tay, cô đang mơ thấy gì mà cười dịu dàng đến vậy…

Dịu dàng, từ ngữ này, anh chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trên người Trình An Nhã.

Dù sao từ khi cô gái này xuất hiện chưa từng để lại cho anh chút ấn tượng dịu dàng nào.

Trái tim Diệp tam thiếu khẽ rung lên, không kìm lòng được cúi đầu xuống hôn lên nụ cười mãn nguyện kia…

Trình An Nhã bị anh hôn nên tỉnh giấc, hai đôi mắt trong vắt đâm sầm vào nhau, một ngơ ngác, một mỉm cười, Trình An Nhã đột nhiên cảm thấy mình vừa xuyên qua thời gian gặp một người đàn ông cực giống Diệp Sâm.

Cô chưa bao giờ thấy anh cười khiến người ta… rung động đến vậy.

Trình An Nhã hơi lùi lại, mặt đỏ như ráng chiều, có chút xấu hổ, “Anh đang làm gì vậy?”

“Hôn em.”

“Tại sao?”

“Anh muốn thế.”

Trình An Nhã ngừng một chút, “…. Anh muốn hôn là hôn sao, bản tiểu thư chưa rẻ rúng đến vậy.”

Diệp tam thiếu mỉm cười, “Thế phải bao nhiêu?”

Trình An Nhã nhướn mày, suy nghĩ rất nghiêm túc, “Anh chắc chắn là trả nổi không?”

Diệp tam thiếu gật đầu, rất có hứng thú trêu chọc cô, “Nếu em có thể thêm chút phục vụ nữa, anh sẽ trả thêm.”

Trình An Nhã mỉm cười rất điềm tĩnh, nhưng từ trong kẽ răng nhả ra mấy chữ, “Thêm chút phục vụ?”

“Ví dụ như…” anh ghé sát tai Trình An Nhã, nhả ra hai chữ, mặt Trình An Nhã lập tức đỏ lựng lên, cô đấm lên vai anh, “Ngoại trừ cái này ra, anh không thể nghĩ đến cái khác sao?”

Kỳ vọng một con só háo sắc biến thành một con cừu ngoan ngoãn, đó tuyệt đối là một mơ ước xa xỉ.

“Trình An Nhã, chúng ta chung sống hòa thuận hai ngày nhé.” Diệp Sâm đột nhiên nói, đôi mắt thăm thẳm nhìn Trình An Nhã, trong ánh mắt sâu hun hút ấy, có một tia sáng phức tạp, gần như cầu khẩn.

“Tôi lúc nào cũng dễ gần.” Ý ngoài lời là bản thân Diệp tam thiếu anh rất biếи ŧɦái.

“Em không cảm thấy câu chuyện cười này rất lạnh sao?”

“Bây giờ tôi rất nóng.” Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có lại gần như thế được không?

“Vậy để anh giúp em hạ nhiệt.” Diệp Sâm mặt không biến sắc, cởϊ áσ cô ra, Trình An Nhã nổi giận, “Kiếp trước, nhất định là anh xem phim sεメ quá nhiều.”

“Kiếp này xem cũng không ít.” Diệp tam thiếu trả lời không chút biểu cảm, bộ dáng đúng kiểu, “em thật lỗi thời.”

Trình An Nhã bi phẫn, nước mắt đầm đìa.

Diệp tam thiếu, anh đừng có mà biếи ŧɦái như vậy được không?

“Chung sống hòa bình hai ngày nhé.” Diệp tam thiếu nhắc lại, “Anh muốn thử xem.”

Trình An Nhã nhìn anh, “Thử gì chứ?”

“Cảm giác gia đình.” Diệp tam thiếu nhẹ nhàng nói.

“Daddy, mami, xuống lầu đi.” Ninh Ninh đứng dưới lầu hươ hươ chiếc xẻng nhỏ trong tay gọi.

“Biết rồi.” Trình An Nhã đáp lời, ra lệnh đúng kiểu nữ hoàng, “Bế em xuống đi.”

Diệp tam thiếu nhìn cô, Trình An Nhã mỉm cười, “Chẳng phải sẽ chung sống hòa bình sao?”

Diệp tam thiếu cũng nhoẻn miệng cười.

Diệp Sâm bế cô xuống lầu, đặt cô ngồi trên xe lăn. Ninh Ninh đã chuẩn bị xong hết đồ nghề, cậu đặt một chiếc máy quay ngoài bãi cát, “Daddy, mami, chúng ta đi quay MV đi.”

“Thứ này ở đâu ra đây?” Nhà cô tuyệt đối không thể có thứ xa xỉ như vậy.

“Daddy tặng con đó.” Ninh Ninh nháy mắt, tạo tư thế thắng lợi, Trình An Nhã giơ ngón tay cái lên, “Cứ tống tiền ba con đi, dù sao ông ấy cũng có tiền.”

Ninh Ninh, Diệp tam thiếu, “…”

Hai ba con nhìn nhau, tự động lờ đi lời của cô.

“Mami đang ngồi xe lăn mà, đừng quay.” Trình An Nhã nhất mực từ chối, quay như vậy chẳng có mỹ cảm gì cả.

Ninh Ninh chu môi lên, nước mắt rưng rưng, “Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên cả nhà mình đi nghỉ mát, mami…”

“Mami nói này, cục cưng con có thể đừng có lần nào cũng dùng chiêu này có được không?”

“Có tác dụng tại sao con lại không dùng?” Ninh Ninh biết Trình An Nhã coi như đã đồng ý rồi, quay ngoắt thái độ rưng rưng muốn khóc vừa rồi, trả lời rất thản nhiên.

“Ninh Ninh, xếp giá, chúng ta chuẩn bị chụp một tấm ảnh cả nhà trước đã.”

“Tuân lệnh, daddy.”

“Mami không muốn ngồi xe lăn.” Trình An Nhã kháng nghị, Diệp Sâm rất quyết đoán bế bổng cô lên, đá xe lăn đi, sau đó ôm cô vào lòng, cúi đầu cười nói: “Em muốn anh bế thì cứ nói thẳng.”

“Anh đừng tưởng bở.” Trình An Nhã đỏ mặt cười mắng, cố gắng đứng với tư thế tự nhiên nhất, Ninh Ninh chuẩn bị xong cho hai người, cậu điều chỉnh thời gian, nhanh chóng chạy lại, đứng ở trước Diệp Sâm và Trình An Nhã.

Ánh đèn flash lóe lên, tấm ảnh chung đầu tiên ra đời.

Tấm ảnh này nhìn rất hài hòa, rất ấm cúng, đúng là một cặp vợ chồng ân ái, và một đứa con đáng yêu.

Ba người thay đổi tư thế chụp thêm mấy tấm.

Ninh Ninh cười rạng rỡ nhất, e là cậu lớn chừng này tuổi đây là ngày vui nhất.

Sau đó quay MV, ba người chuyển đứng trên bãi cát trắng muốt, Trình An Nhã không ngồi xe lăn được, đành để Diệp Sâm bế, Ninh Ninh cười toe toét quay lại cảnh này, “Đây là daddy, mami mà mình yêu nhất đời. Daddy mình tên là Diệp Sâm, mami mình tên là Trình An Nhã, mình tên là Trình Viễn Ninh…. Mami là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian, lại rất thông minh, tuy nhiên lòng dạ có một chút đen tối. Daddy mình ấy à, nhìn mình là biết liền à, daddy rất đẹp trai, daddy rất tài giỏi, cũng rất độc miệng, bụng dạ đen tối. Còn mình… là đứa con đáng yêu nhất của daddy và mami…

Thêm Bình Luận