Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Cung thành chiếm đất.

Trình An Nhã bị anh làm cho hết hồn, cô đối với tình cảm nam nữ lạ lẫm như một tờ giấy trắng thuần khiết, làm sao có thể chịu được nụ hôn nhiệt tình như vậy của Diệp tam thiếu, toàn thân mềm nhũn, khắp người vùn vụt trôi qua những dòng điện lưu nho nhỏ, toàn thân cô run rẩy, quên cả phản ứng, nắm chặt tấm chăn phủ trong tay, các đốt tay nhô cao, tim đập loạn xạ.

Diệp tam thiếu hôn rất mãnh liệt, không cho phép cự tuyệt, cách hôn này như muốn đem cả người cô nuốt vào trong người.

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, trầm giọng nói: “Có lẽ em nói đúng.”

Trình An Nhã bị hôn đến mức có chút ngớ ngẩn, nhất thời không biết anh ta đang nói cái gì.

Diệp tam thiếu đỡ Trình An Nhã đứng dậy, cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, gương mặt tinh xảo yêu nghiệt nở một nụ cười đắc ý, anh nhẹ nhàng nói: “Trong kí ức của tôi, em là người con gái duy nhất tôi từng hôn.”

Chết tiệt, cô có cần phải quỳ xuống lạy tạ chúa long ân không đây.

Trái tim Trình An Nhã lạnh toát, cô cuối cùng đã hiểu vì sao Diệp Sâm nói như vậy rồi, anh cũng tin rằng bởi vì yêu cô nên mới đi tìm vật thay thế?

Aaaaaa…….

Không được, Diệp Sâm anh lúc nào cũng anh minh thần vũ, lần này tại sao lại ngu muội như vậy?

Trong não Trình An Nhã hiện lên hình ảnh Diệp Sâm nhẹ nhàng xé cô ra làm đôi, lại thản nhiên lau tay, liền nhũn cả hai vai, muốn khóc mà không có nước mắt.

Coi thường.

Cực kỳ coi thường.

Vô cùng coi thường loại đàn ông nghe trộm hai người con gái tranh cãi.

Diệp tam thiếu đột nhiên cười nhạt, có chút… : “Vừa nãy em nói em ham tiền ham sắc nên mới thích tôi?”

Trình An Nhã mỉm cười nhã nhặn, “Diệp tam thiếu, chúng ta cùng chơi trò hỏi đáp có được không ? Nào, câu hỏi thứ nhất, anh xinh hay con trai chúng ta xinh xắn?”

“Tất nhiên là con trai xinh xắn rồi.” Diệp tam thiếu không một chút do dự quả quyết trả lời.

Xinh xắn, hừ, đó là từ để miêu tả đàn ông sao?

Tất nhiên, con trai chưa thể gọi là đàn ông, có thể hình dung, nếu Trình An Nhã hỏi ai đẹp trai, chắc chắn là anh đẹp trai, Diệp tam thiếu cũng rất là yêu bản thân mình mà.

“Câu hỏi thứ hai, anh nhiều tiền hơn hay con trai chúng ta nhiều tiền hơn?”

“Tất nhiên là con trai nhiều tiền hơn.” Diệp tam thiếu cũng không nghĩ ngợi nhiều, trả lời rất nhanh, tiền của con trai anh, đến dễ dàng nhất, một mình phá hủy hệ thống của một ngân hàng, muốn làm gì thì làm, hơn nữa tiền của anh sau này đều là của con trai.

Tóm lại là con trai có nhiều tiền hơn.

“Tốt lắm.” Trình An Nhã mỉm cười nhè nhẹ, từ tốn nói: “Nếu như con trai tôi xinh đẹp hơn anh, có nhiều tiền hơn anh, tại sao tôi lại phải thích anh? Có cần thiết không? Dựa vào anh chi bằng dựa vào con trai tôi, biết nhất con trai tôi trung thành với tôi tuyệt đối, quyết không rời xa.”

Sắc mặt Diệp Sâm bỗng chốc đen ngòm.

Hết chương 8 ^^!
Chương 9: Tin đồn khắp thành phố
Đây là một tin tức gây trấn động, chỉ trong chốc lát, Trình An Nhã đã từ miệng của Diệp Sâm biết được thông tin này, khi đó cô đang gặm táo, khi nghe thấy tin này chỉ lặng đi một chút, sau đó nở nụ cười thản nhiên thường ngày của cô, nói một tiếng “chúc mừng”.

Diệp tam thiếu liền phẩy áo bỏ đi, Trình An Nhã tiếp tục gặm táo, nhìn tờ tạp chí giải trí trước mặt, nhưng suốt cả giờ đồng hồ đều không mở ra một trang.

Khi anh đến trường đón con trai, cũng thông báo việc này cho cậu.

Nụ cười đáng yêu của Ninh Ninh ngưng lại một lúc, cậu vẫn giữ nụ cười cứng nhắc đó sau mấy giây mới chậm rãi bật ra hai chữ: “Chúc mừng.”

Phản ứng của hai mẹ con giống hệt nhau.

Thanh kẹo sô cô la trong tay Ninh Ninh rắc một tiếng gẫy đôi.

Diệp tam thiếu nói: “Trừ con ra, daddy sẽ không thừa nhận một đứa con nào khác.”

Ninh Ninh mặc dù sớm chín chắn và thông minh, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ từ nhỏ đã khát khao có daddy, bây giờ hi vọng daddy và mami có thể kết hôn, xây dựng một gia đình. Cậu vốn nghĩ chẳng bao lâu nữa nguyện vọng này của cậu sẽ được thực hiện, nào ngờ xảy ra tình huống bất ngờ này.

Ninh Ninh nổi tính trẻ con, ôm chặt cặp sách của cậu, im lặng , gương mặt non nớt hoàn toàn giận dữ.

“Daddy, con rất giận, daddy đừng nói chuyện với con.”

Từ trường học về đến bệnh viện, Ninh Ninh không nói một câu chỉ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bàn tay nhỏ nhắn bóp chặt cặp sách nhỏ, vang lên những tiếng lách cách như đang vò lấy trái tim Diệp Sâm, từng cơn từng cơn, đau đớn vô cùng.

Cho tận tới khi đến bệnh viện, Ninh Ninh mới cất tiếng, “Ba sẽ cưới cô ta à?”

“Không đâu.” Diệp Sâm không chút do dự trả lời, nhìn con trai nói, “Daddy sẽ không cưới cô ấy.”

Khóe môi Ninh Ninh nhướn lên, suốt dọc đường đi, cậu cũng không biết mình đang giận cái gì, chỉ là không cam tâm, rất tức giận, cậu cũng rất thích có em, khi đi học nhìn thấy các em khóa dưới ngây thơ đáng yêu, Ninh Ninh cũng muốn có một đứa em.

Chỉ có điều tiền đề bắt buộc phải là em bé do daddy và mami của cậu sinh ra, nếu không cậu không cần.

Từ sau khi nhận Diệp Sâm là ba, cậu trăm phương ngàn kế nghĩ cách để Diệp Sâm ngày ngày chạy đến bệnh viện, tiếp xúc giao lưu với mami nhiều hơn, hi vọng bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm, sau đó kết hôn, cả nhà ba người cùng chung sống với nhau.

“Daddy này, mặc dù con không nên hỏi, nhưng con vẫn muốn hỏi, daddy, rốt cuộc có thích mami của con một chút chút…chỉ là một chút chút không? Một chút cảm giác cũng không có sao?

“…. Không biết.” Diệp Sâm xấu hổ quay đầu đi một cách thiếu tự nhiên, hai tai nóng bừng, nói chuyện tình cảm trước mặt con trai khiến anh cảm thấy rất ngượng nghịu.

Ninh Ninh bĩu mô, Diệp Sâm tự cười nhạo, “Ninh Ninh, có phải ghét daddy rồi không?”

Ninh Ninh ngẩn ra, sau đó phì cười, “Daddy, daddy nghĩ ngợi nhiều quá, người ta cãi nhau chưa chắc đã ghét nhau, còn con chỉ là có chút không vui, có chút buồn, daddy đừng bận tâm, lát nữa sẽ ổn thôi.

Tâm trạng của bản thân xưa nay đều do tự bản thân điều chỉnh. Việc này quá bất ngờ, cậu giận dỗi cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cũng không đến mức ghét daddy.

“Thật chứ?”

“Thật, con không ghét daddy.” Ninh Ninh mỉm cười, đôi môi hồng kéo thành một đường thẳng, “Daddy, daddy định làm thế nào? Con đã từng nói, nếu một ngày nào đó daddy không cẩn thận thêm một đứa em cho con là con sẽ trừ điểm của daddy đó.”

“Biết rồi.” Diệp Sâm mỉm cười, xoa đầu cậu, “Lên đi, buổi chiều ba đến đón con về.”

“Daddy không lên sao?”

“Ba vừa từ đó xuống, buổi chiều có cuộc họp, daddy bắt buộc phải về công ty một chuyến.”

Ninh Ninh gật đầu, vừa định xuống xe, Diệp Sâm khẽ nói: “Ninh Ninh, ba xin lỗi.”

Anh khiến con không vui rồi.

Gương mặt ngây thơ nở một nụ cười tinh quái, vỗ tay Diệp Sâm nói: “Khả năng tự hồi phục của con trai daddy rất mạnh mẽ, yên tâm, yên tâm.”

Nói cũng trùng hợp, Ninh Ninh bước vào trong thang máy, vừa hay gặp ngay đám người Vân lão và Diệp lão, tất cả mọi người đều sửng sốt sững sờ.

Vân lão, Vân phu nhân cùng mấy bà cô của Vân Nhược Hi đều kinh ngạc trợn hết mắt lên.

Mấy người phụ nữ kêu lên một cách khó tin.

Đều tự nhiên quay đầu nhìn Diệp lão.

“Đứa bé này là thế nào?” Vân phu nhân kích động hỏi Diệp lão.

Thần sắc Diệp lão có chút hoang mang, giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Ninh, thằng bé này sớm không đến, muộn không đến, lại nhằm đúng lúc này mà chen vào, vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ninh Ninh, Diệp lão gia liền nổi giận bừng bừng.

Đen đủi.

Ninh Ninh cũng không ngờ lại gặp bọn họ, đôi môi nhỏ xinh mím lại, quét ánh mắt qua từng người, cậu đoán đây chính là người nhà Vân Nhược Hi.

Sắc mặt Ninh Ninh trầm lại, quay lưng bỏ đi.

“Chẳng có chút giáo dục gì cả.” Nguyễn Ngọc Thúy lạnh lùng nói, bà ta cực kỳ không thích đứa bé này, uy hϊếp với con trai bà ta quá lớn, ai mà biết được đứa bé trong bụng Vân Nhược Hi là trai hay gái. Nếu so sánh thì bà ta dễ dàng chấp nhận đứa bé trong bụng Vân Nhược Hi hơn nhiều.

Thêm Bình Luận