Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Vừa hay cô với Diệp Sâm có một cậu con trai bảy tuổi.

Bao nhiêu cái vừa hay liên hệ với nhau, đích thực rất dễ khiến người ta nghĩ chệch hướng, đặc biệt là Vân Nhược Hi một cô gái nhạy cảm như vậy, đừng nói là Vân Nhược Hi, đến bản thân Trình An Nhã, nếu như đổi vị trí để suy nghĩ, cũng sẽ cho rằng Diệp Sâm thật sự yêu cô, sau đó liên tục đi tìm vật thế thân.

Cái suy nghĩ khiến người ta động lòng này, trong một khoảnh khắc Trình An Nhã phát hiện bản thân rất hân hoan.

Thế nhưng, cô biết….

Đây là chuyện không thể nào.

Bọn họ gặp nhau cực kỳ giống như phim Hàn, với tính cách vừa méo mó, đen tối lại âm hiểm như Diệp Sâm, bị cô coi là trai bao, kiêu ngạo của anh như bị cô vò nát vậy, trong tình huống này, Diệp Sâm sẽ chỉ hận không thể xé xác cô ra.

Cái đêm thô bạo đó cô ấn tượng rất sâu sắc, cô e rằng mình là một trong những thiếu nữ trải nghiệm đêm đầu tiên bi thảm nhất rồi, bị cái tên khốn không có nhân tính đó giày vò suốt đêm, mỗi một khúc xương trên người đều lên tiếng kháng nghị.

Chắc mười mươi là Diệp Sâm đang báo thù, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

Bảy năm sau, sau khi biết tính cách của Diệp Sâm, suy nghĩ này lúc nào cũng lởn vởn trong đầu Trình An Nhã, cô không ít lần bỉ thị Diệp tam thiếu.

Sau đó, cô lại còn rất có tài quẳng cho anh 100 tệ tiền qua đêm, có lẽ Diệp tam thiếu sẽ lại rất điên tiết, chỉ hận không thể lên trời hay xuống đất tìm được cô mà đánh cho một trận, XX lại Ô, may mà năm đó cô chạy nhanh.

Thử hỏi, trong tình huống này, làm sao có thể xuất hiện tình tiết Diệp Sâm yêu cô rất chi là phim Hàn Quốc được.

Có phải không?

Bản thân cô cũng cảm thấy không thể nào.

Một chuyên gia tìиɧ ɖu͙© nổi tiếng từng nói thế này: “Tình yêu đôi khi bắt đầu từ tìиɧ ɖu͙©.”

Chỉ là…

Lý luận này nếu áp vào bọn họ, quả thật là không thể lọt tai, bản thân cô cũng cảm thấy quá hoang đường.

“Sâm từng yêu cô?” Đôi môi Vân Nhược Hi run rẩy, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả người như bị rút sạch năng lượng, gần như mềm nhũn ngã xuống dưới đất, bởi vì yêu Trình An Nhã, cho nên…. “Nếu như vậy tại sao lại giấu cô tới bảy năm trời?”

“Cô Vân, cô cũng đúng là không thấy quan tài không rơi lệ mà, ai nói với cô anh ta giấu tôi bảy năm, bảy năm trước anh ấy bị tai nạn nên đã ra nước ngoài, gần đây mới quay trở lại, cô đã hiểu chưa?”

Vân Nhược Hi sụp đổ hoàn toàn.

“A…” cô ta mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất, hét lên một tiếng lanh lảnh…

Khí dồn lên tim, nhất thời ngất lịm.

Trình An Nhã nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, đang định gọi bác sĩ, bỗng cửa phòng bệnh như có ai đó đang dùng lực đẩy manh…

Diệp Sâm?

~~~~~~tobe continue~~~~~~

07.07.2015, 22:07 chuongnhobe Tiểu Thần Minh Lân Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 28.10.2014, 19:40

Tuổi: 22

Bài viết: 148

Được thanks: 234 lần

Điểm: 9.15 Tài sản riêng:

Re: [Hiện đại] Bà Xã Triệu Đô Mua 1 tặng 1 -An Tri Hiểu (Thái Nha Nhi) - Điểm: 10 Tiếp chương 8

Phần 8.3

Trình An Nhã sững người, trong lòng thầm kêu nguy rồi…

Bản cô nương, đùa quá trớn rồi.

Bi kịch.

Mùa hè ở thành phố A rất nóng nực, nhiệt độ thường xuyên vọt lên 38 độ, nóng đến mức không chịu nổi, Trình An Nhã cảm thấy, cô gái nào mà lấy được Diệp Sâm, mùa hè nhất định sẽ rất sung sướиɠ, nhìn xem, điều hòa không cần bật, chỉ cần trực tiếp đứng cạnh anh ta một mét là được.

Tiết kiệm điện, tiết kiệm tiền, đỡ rắc rối.

“Vừa nãy tôi đứng ngoài cửa, đều nghe thấy hết rồi.” Diệp Sâm lạnh lùng nói, khóe môi nhếch lên, lạnh lẽo áp đảo, “Lại một lần nữa được lĩnh hội mồm miệng linh hoạt của cô Trình.”

“Quá khen.” Trình An Nhã rất khiêng nhường, nếu như Vân Nhược Hi không khiêu chiến trước, sỉ nhục cô, cô cũng không đến mức quay sang chọc tức cô ta.

Anh ngồi xuống cạnh cô, giường bệnh đột nhiên bị lõm xuống một góc, Trình An Nhã thót tim, trong lòng bắt đầu kéo chuông cảnh giác.

Nguy hiểm.

“Tôi yêu em…” Giọng Diệp Sâm thấp chậm và giàu từ tính đột nhiên bật ra câu này, trái tim Trình An Nhã đập loạn nhịp.

Trình An Nhã, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng có mà dại dột, người ta còn có câu phía sau kìa?

Trấn tĩnh, trấn tĩnh.

Chết tiệt, Diệp tam thiếu biếи ŧɦái, nói cả câu cũng chẳng chết ai, tại sao anh lại còn bẻ đôi?

“Cho nên mấy năm nay tìm phụ nữ đều là vật thế thân của em?”

Diệp Sâm cuối cùng cũng nói tiếp xong, như cười như không nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trình An Nhã.

Lời nói khoác lác như vậy mà cô cũng có thể nói ra không chút ngượng ngùng.

Cô mỉm cười từ tốn nói: “Tôi tỉ mỉ nhớ lại những lời vừa nói khi nãy, tôi phát hiện tôi chưa từng nói câu nói này, chủ tịch, anh nghe nhầm rồi.”

Diệp tam thiếu gật đầu, “Cô cố tình khiến Vân Nhược Hi hiểu nhầm, không phải sao?”

Trình An Nhã phủ nhận đến cùng, “Chủ tịch, anh nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối không có chuyện đó.”

“Không có.” Diệp Sâm nhìn xéo cô, đột ngột áp sát, kéo cô lại gần, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “Cô thật sự nghĩ rằng, tôi vì yêu cô, mà đi khắp nơi tìm vật thế thân?”

Hệ số cảnh báo nguy hiểm trong lòng Trình An Nhã đột ngột tăng mạnh.

“Ảo giác…” Trình An Nhã chột dạ cười, “Diệp tam thiếu, hay là anh cứ mất trí nhớ có tính chọn lọc.”

“Tôi mất trí nhớ có lựa chọn rồi đấy chứ, hơn nữa còn là lựa chọn lãng quên cô, cô Trình.” Diệp tam thiếu lạnh nói, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt sáng ngời đó, anh nhìn thấy nụ cười ẩn giấu ở trong đáy mắt.

Còn có cả vui sướиɠ.

Lời nói vừa rồi của cô, khiến anh như bừng tỉnh.

Bao nhiêu năm nay, anh đích thực, yêu thích cùng một mẫu con gái, thuần khiết, xinh đẹp, dịu dàng, phàm là có một chút khí chấn khiến anh rung động anh đều chú ý đến.

Nhưng lúc nào cũng cảm thấy không đủ.

Mãi mãi không đủ.

Cứ tìm hoài tìm mãi chưa bao giờ dừng lại, anh chưa từng nghĩ tại sao anh lại như vậy?

Tại sao lại tham lam, không biết tự thỏa mãn như vậy?

Hóa ra là vì, bọn họ đều không phải là cô sao?

“Vậy…” Trình An Nhã phát hiện bị anh ôm như vậy, cô khó mà lờ đi qua hơi thở nóng hổi của anh, khó mà lờ đi ánh mắt sâu thẳm của anh, dường như một xoáy nước sâu hun hút, muốn cuốn cả linh hồn cô vào đó.

Cảm giác này khiến cho cô thần trí rối loạn, không biết nên làm gì.

Đầu óc thông minh đến đâu đi chăng nữa, cũng biến thành chậm chạp.

“Trước đây tôi gọi em thế nào?” Diệp Sâm đột nhiên hỏi, cô Trình, cô Trình, gọi lâu như vậy rồi, cũng nên thay đổi cách xưng hô đi chứ?

“Gì cơ?” Trình An Nhã đang ngơ ngác đột nhiên sững lại, cô có lẽ sắp bị gã đàn ông thay đổi thất thường này làm cho phát điên mất, vừa nãy còn là bộ dạng đừng có lại gần tôi, chớp mắt đã chuyển sang con đường tình cảm mặn nồng rồi.

Diệp tam thiếu, bảy năm trước đến cả tên cô là gì anh còn chẳng biết.

Trình An Nhã rơi nước mắt, một lời nói dối kéo theo biết bao lời nói dối khác, giống như quả cầu tuyết, càng cuốn càng lớn, anh ta không hồi phục trí nhớ không sao, nếu như hồi phục trí nhớ, cô có chạy đến sa mạc Sa-ha-ra cũng không thoát khỏi sự truy sát của anh.

Bởi vậy, cô giữ im lặng.

“Trả lời tôi.”

“Quên mất rồi.” Trình An Nhã trả lời dứt khoát.

“Tốt lắm!”

Diệp tam thiếu bắt đầu nổi giận, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.

Trình An Nhã bị hành động đột ngột này của anh kinh động, đầu óc rối như canh hẹ, đờ đẫn mặc cho anh ức hϊếp, đến khi trên môi nhói một cái, cô tự nhiên hé mở làn môi, để cho chiếc lưỡi nóng ấm trơn tuột chui tọt vào trong khoang miệng.

Thêm Bình Luận