Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Chương 8: Chợt gần chợt xa
Đêm, đèn hoa rực rỡ, khiến cả thành phố càng trở nên hoa lệ.

Thành phố về đêm thường mang một vẻ đẹp náo nhiệt, cho dù đã về khuya, cũng không giảm bớt cái nóng nực của ban ngày, để lộ ra một tia thâm trầm thần bí, khiến người ta không đừng được mà liếc nhìn.

Trong một nhà hàng kiểu Pháp được trang hoàng hết sức điển nhã, Vân Nhược Hi ngồi bên cửa sổ, qua cửa kính nhìn ra dòng người xe nườm nượp bên ngoài, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đượm một nét bi thương nhàn nhạt.

Cô mặc một chiếc váy màu vàng, lông ngỗng, đẹp nhưng không mất đi phần thanh tân, đôi mày tinh xảo như được vẽ bởi một họa sĩ trứ danh trên thế giới, dưới ánh đèn càng thêm hoàn mỹ.

Người con gái như vậy dễ khiến đàn ông muốn bảo vệ che chở nhất, là dịu dàng, là u uất, mang một nét bi thương, khiến người ta chỉ hận không thể đem bảo vật quý giá nhất thế giới dâng cho nàng để đổi lấy nụ cười rạng rỡ của nàng.

Diệp Sâm bước vào nhà hàng, rất nhanh đã nhìn thấy cô, vừa hay đang nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt hoàn mỹ, không biết đang nghĩ gifm trên khuôn mặt là một nét thê lương nhàn nhạt.

Diệp Sâm nhíu mày, đi đến bên cô, “Nhược Hi, đợi lâu chưa?”

Anh kéo ghế ngồi xuống.

Ánh mắt Vân Nhược Hi lộ ra một nét vui mừng, cả người như bừng sáng, dường như Diệp Sâm chính là sinh mệnh của cô, cả con người cô chỉ vì anh mà sống.

Mấy năm nay, chính xác là như vậy.

“Không lâu lắm.” Vân Nhược Hi nhẹ nhàng trả lời, chờ bao lâu, cô cũng cam tâm tình nguyện.

“Anh muốn ăn gì, để em gọi giúp anh.” Vân Nhược Hi ân cần nói, gương mặt xinh đẹp chỉ toàn là dịu dàng.

Diệp Sâm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, lát nữa anh về nhà ăn.”

Gần đây ở cùng con trai, ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm cùng Ninh Ninh, chưa từng bỏ một bữa nào, công việc nếu không gấp gáp anh sẽ rời đến hôm sau để có thời gian đưa Ninh Ninh đi mua thức ăn, sau đó về nhà, hai ba con cùng nhau nấu, cùng nhau ăn.

Điều này với Diệp Sâm mà nói, là cảm giác gia đình ấm áp khó mà có được, anh vô cùng trân trọng.

“Về nhà ăn?” Vân Nhược Hi ngỡ ngàng, trong lòng không hiểu sao tự nhiên cảm thấy căng thẳng, cô dò hỏi, “Anh thuê người giúp việc rồi à?”

“Không phải.” Diệp Sâm nhìn sâu vào Vân Nhược Hi, có lẽ ông già vẫn chưa nói cho cô biết, nói cũng phải, ông ta còn muốn dựa vào hôn sự của anh và Vân Nhược Hi để có được sự giúp đỡ của tài phiệt Vân thị, tất nhiên sẽ không nói sự thật cho Vân Nhược Hi.

Ngày hôm qua thân phận của Ninh Ninh bại lộ, nổi lên một cơn phong ba bão táp trong Diệp gia, Diệp Trấn Hoa phẫn nộ nói sẽ không thừa nhận Ninh Ninh là cháu nội, còn mắng Ninh Ninh là đứa con riêng không có giáo dục.

Diệp tam thiếu căn bản không coi đó là vấn đề, con trai anh anh thừa nhận là được rồi, người khác có thừa nhận hay không không quan trọng, anh cũng không bận tâm.

“Nhược Hi này…. Thôi bỏ đi, không có gì, em tìm anh có việc gì không?”

Nhất định phải có chuyện mới được tìm anh sao?

Khóe môi Vân Nhược Hi thoáng qua một nét cười khổ, Diệp Sâm, em là em gái của anh, là vợ sắp cưới của anh, anh từng nói nếu kết hôn, đối tượng nhất định sẽ là em mà.

Anh đều quên hết rồi sao?

“Gần đây anh bận lắm à?” Vân Nhược Hi giấu đi nỗi đau trong lòng, nhẹ nhàng hỏi. Bận đến mức không có cả thời gian ăn cơm với cô?

“Cũng khá là bận.”

“Vậy sao?” Vân Nhược Hi cười khổ, ánh mắt u uất càng tỏ ra bi thương, nhà hàng tràn ngập không khí lãng mạn này cũng mang thêm một nét sầu cảm.

Anh ấy, đã có người con gái khác rồi sao?

Trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn, Vân Nhược Hi thấp thỏm bất an, nói dối, đoán mò, đố kỵ, nghi kỵ lung tung, một loạt các phản ứng tiêu cực xộc thẳng lên tim, cô cảm thấy không gặp được Diệp Sâm để hỏi cho ra nhẽ cô sẽ phát điên mất.

“Thư ký của anh đâu, gần đây gọi điện đều là Lưu Tiểu Điềm nghe máy?”

Ánh mắt Diệp Sâm trầm xuống, nhìn Vân Nhược Hi, sắc mặt hơi lạnh, cô đang thăm dò anh?

“Bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viện.” Diệp Sâm đứng dậy nói, nâng tay, xem đồng hồ, bảy rưỡi rồi, con trai giục rồi, “Em còn việc gì nữa không? Không có việc gì anh đi trước đây.”

“Sâm…”

Tại biệt thự Diệp gia, Diệp lão gia nhìn tư liệu do thám tử gửi đến, giận dữ ném vỡ chiếc cốc trong tay, Diệp Vũ Đường đứng bên cười khoái trá.

Hôm đó Trình An Nhã khiến y chịu nhục, y vô cùng tức giận, phái người theo dõi cô suốt mấy ngày, không ngờ điều tra được bọn họ có gian tình, nhưng lại tình cờ phát hiện ra cô có một đứa con trai. Hơn nữa con trai cô lại giống Diệp Sâm đến bảy tám phần, bây giờ nằm trong bệnh viện, Diệp Sâm còn ngày ngày đến chăm sóc.

“Ta quyết không nhận đứa bé này.” Chiếc gậy trong tay Diệp lão gia chọc mạnh xuống sàn nhà.

Sáng sớm tại bệnh viện.

Trình An Nhã tỉnh dậy từ sớm, nhờ y tá đưa cô xuống dưới hít thở không khí trong lành. Mấy năm gần đây quá bận rộn, cô đã quen với nhịp sống hối hả, đột nhiên có thời gian rảnh rang, cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Trong khuôn viên của bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh, có rất nhiều bệnh nhân đang đi dạo sưởi nắng dưới lầu, già có trẻ có, trên khuôn mặt bọn họ, có người bơ phờ vì bệnh tật giày vò, có người bình thản, điềm nhiên chấp nhận.

Thu hút sự chú ý của mọi người nhất là hai cậu bé sinh đôi đang đá bóng trong sân viện. Hai cậu tầm bảy, tám tuổi, chiều cao xấp xỉ Ninh Ninh, trắng trẻo, xinh xắn, vô cùng đáng yêu, nhưng động tác thì không được nhanh nhẹn cho lắm, có sự chậm rãi đặc trưng của trẻ em. Gương mặt đỏ ửng lên vì chạy, nhìn thật non nớt, ngây thơ, đặc biệt đáng yêu.

Mẹ của các cậu đang ngồi một góc mỉm cười nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, đôi lúc dặn dò bọn chúng phải cẩn thận, quét sạch trơn không khí u buồn trong bệnh viện.

Sau khi đi dạo một vòng, y tá mới đưa Trình An Nhã về phòng, không ngờ lại xuất hiện khác quý.

Trình An Nhã tự đẩy xe lăn, mỉm cười nói: “Cô Vân Nhược Hi, chào cô!”

Sắc mặt Vân Nhược Hi cực tệ, trắng nhợt không còn giọt máu, cô vẫn mặt bộ váy màu vàng tối qua, cả người khiến người ta có cảm giác như một đóa hồng vàng không có chút sắc màu.

“Trình An Nhã, cô và Diệp Sâm rốt cuộc là có quan hệ gì?” Vân Nhược Hi nghiến răng hỏi, cô đã khóc, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu, mất đi vẻ đẹp dịu dàng thường ngày, có thêm vài phần u uất.

“Là cấp trên và cấp dưới.”

“Cô nói láo.” Vân Nhược Hi có chút kích động, hai tay run rấy chỉ vào Trình An Nhã, chất vấn, “Làm gì có cấp trên cấp dưới nào lại có con với nhau? Rõ ràng là cô…cô tiếp cận Diệp Sâm rốt cuộc là có mục đích gì?”

Trình An Nhã chau mày, cô ấy quả nhiên đã biết rồi, giấy cuối cùng cũng không thể bọc được lửa, cô nhìn thấy Vân Nhược Hi liền biết mục đích đến đây của cô ta. Thông thường trong mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc xuất hiện người thứ ba xen vào tình cảm của người khác, khi chính thất tìm đến cửa, người thứ ba nên làm gì đây?

No1, giả vờ đáng thương để không nói một lời, lập tức đồng ý rời xa nhân vật nam, đây là kiểu yếu đuối.

No2, rất ngông cuồng, xấc xược nói, tôi chính là người thứ ba thì sao, cô có thể làm gì, hai tay chống nạnh, khí thế đủ để nàng chính thất kia ở đâu mát mẻ thì ra đó đứng, người đàn ông này là của tôi, đây là kiểu ghê gớm dữ dằn.

No3, mặc kệ người ta nói một thôi một hồi, cô ta chỉ im lặng đối phó, mất thông minh một cách có lựa chọn, đợi đến khi đối phương phát tiết xong rồi, rầm một tiếng đóng sập cửa phòng lại, đây là kiểu ghê gớm cao hơn một cấp.

Trình An Nhã mỉm cười, “Cô Vân, bất kể cô có tin hay không, đứa bé này vốn không nằm trong kế hoạch của Diệp tam thiếu, tôi không có mục đích gì, cũng không muốn tranh giành với cô cái gì.”

Thêm Bình Luận