Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Cô và anh, cũng không có khả năng.

Tiếng chuông thang máy vang lên, Trình An Nhã và Lưu Tiểu Điềm đứng dậy, trong ánh mắt Lưu Tiểu Điềm thoáng qua một nét khó chịu, nhưng vẫn cung kính gập người,

“Chào Diệp tiên sinh, chủ tịch đang họp, mời anh vào phòng khách chờ một lát.”

Trình An Nhã nhanh chóng hiểu ra đây là Diệp nhị thiếu gia Diệp Vũ Đường.

“Diệp Sâm cố tình có phải không, rõ ràng biết hôm nay tôi đến đây, các cô lập tức gọi nó về đây cho tôi.” Diệp Vũ Đường tỏ vẻ khó chịu ra mặt, vô cùng ngang ngược.

Lưu tiểu điềm cười nhạt, Trình An Nhã mỉm cười: “Diệp nhị thiếu gia, mời anh vào phòng khách ngồi chờ, chủ tịch sẽ về ngay bây giờ.”

“Thư ký mới à?” Tiếng gọi “Diệp nhị thiếu gia” vừa rồi khiến Diệp Vũ Đường trong lòng vô cùng khoan khoái, Diệp Vũ Đường mỗi lần đến MBS ghét nhất là bị người khác gọi là Diệp tiên sinh, Diệp lão gia không cho anh ta vào MBS, nhưng dù sao anh ta cũng là Diệp nhị thiếu gia, là anh của Diệp Sâm, đám thủ hạ dưới trướng Diệp Sâm chẳng kính trọng anh ta chút nào.

Bởi vậy, Diệp Vũ Đường nuôi hận trong lòng.

“Vâng.” Trình An Nhã mỉm cười, trong lòng Diệp Vũ Đường vô cùng hoan hỉ, nộ khí cũng tiêu tan, nhìn thấy Trình An Nhã xinh đẹp thanh tú, nảy ra ý định trêu ghẹo.

Dù sao cũng phải đợi Diệp Sâm, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.

Con nhỏ thư ký mới này, nhìn cũng không tệ.

Diệp Vũ Đường vươn tay nhấc cằm Trình An Nhã lên, ánh mắt Trình An Nhã thoáng lạnh, mỉm cười lùi lại một bước, “Diệp nhị thiếu gia, xin anh tự trọng.”

Diệp Vũ Đường hơi sững người, anh ta đoán cô thư ký trẻ măng như thế này, quá lắm là trợ lý, không biết thế sự, không ngờ con nha đầu non choẹt dưới trướng Diệp Sâm này cũng coi thường anh ta, nộ hỏa bốc lên trong lòng.

“Diệp tiên sinh, mời anh sang phòng khách ngồi chờ.” Lưu Tiểu Điềm lạnh lùng nói.

Diệp Vũ Đường chỉ tay vào Trình An Nhã, ra lệnh, “Cô đi pha cho tôi cốc cà phê.”

“Vâng.”

Trình An Nhã đến phòng trà nước pha một cốc latte, Lưu Tiểu Điềm chu môi, thì thầm, “Thật đáng ghét, anh ta và chủ tịch sao có thể là anh em được cơ chứ, một người trên trời, một kẻ dưới đất. Hứ.”

“An Nhã, cà phê để chị bưng vào cho, có lẽ hắn ta để ý đến em rồi, lần nào đến tìm chủ tịch cũng chòng ghẹo người khác, lần trước là chị Mỹ Mỹ, lần này là em, anh ta mới đích thực là quả trứng ung danh bất hư truyền.”

“Để em bưng vào, anh ta chỉ đích danh em, nếu thay chị vào, không chừng còn chút giận sang chị, đừng lo, giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta có thể làm gì chứ?”

Trình An Nhã đẩy cửa phòng khác, Diệp Vũ Đường đang ngồi trên ghế sofa, lật giở tờ tạp chí trong tay một cách khó chịu.

“Diệp nhị thiếu gia, cà phê của anh.”

“Một con nhãi trợ lý cũng dám phản kháng bổn thiếu gia, cô ăn gan báo rồi à, nói đi, bao nhiêu tiền một đêm.” Diệp Vũ Đường cười nhạt một cách khinh khỉnh, ném bộp tờ báo trong tay xuống bàn.

“Diệp nhị thiếu gia, anh nói đùa rồi.” Trình An Nhã mỉm cười, “Tôi là thư ký của chủ tịch, chỉ vậy thôi.”

“Thư ký à?” Diệp Vũ Đường cười nhạt, dùng tay kéo mạnh Trình An Nhã vào người.

Trình An Nhã vừa thẹn vừa giận, đường đường là một Diệp nhị thiếu gia lại có hành động bạo lực dã man như vậy, phụ nữ và đàn ông trời sinh sức lực khác nhau, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn, “Bỏ tay ra, xúc sinh.”

“Diệp Sâm nếm thử mùi vị của cô rồi đúng không, hừ, bổn thiếu gia cũng phải nếm thử.” Diệp Vũ Đường đè chặt Trình An Nhã đang giãy giụa xuống, định giở trò đồϊ ҍạϊ .

Trình An Nhã nổi giận, thẳng tay phang cho y một bạt tai, nghĩ cô là búp bê bằng đất sét chắc?

Trình An Nhã tát cho Diệp Vũ Đường nảy đom đóm mắt, nhìn cô thuần khiết đáng yêu nhưng không hề yếu ớt.

“Chị Tiểu Điềm.” Trình An Nhã gọi to, tranh thủ giây phút anh ta hoảng loạn, chọc vào mắt anh ta, dùng đầu gối thúc mạnh vào chỗ hiểm, Diệp Vũ Đường rú lên thảm thiết, ôm thân dưới lăn lộn trên thảm, đau đớn kêu la ầm ĩ.

Ba tuyệt chiêu phòng yêu râu xanh, không sai lần nào.

Cửa, rầm một cái, bị đạp tung ra.

Diệp Sâm không nói không rằng, chậm rãi tiến vào, ánh mắt anh thâm trầm, so với lúc bình thường càng thâm trầm hơn vài phần, nhưng nét uy nghiêm tỏa ra một cách vô hình thì khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, giống như Diêm Lai tại thế.

“Anh hai, vui vẻ quá nhỉ.” Diệp Sâm cười mà như không, lạnh lùng nhìn Diệp Vũ Đường đang lăn lộn trên sàn, đôi môi mỏng nhếch lên, tràn ngập chế giễu, có một cảm giác băng giá khiến người khác run cầm cập.

Trình An Nhã nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, y phục bị lôi kéo có phần xộc xệch, khuôn mặt cô đỏ phừng phừng, vừa thẹn vừa uất, càng nhiều là phẫn nộ.

“Chết tiệt, Diệp Sâm, là cô ta quyến rũ tôi lại còn giả vờ đoan chính, cậu lập tức đuổi việc cô ta cho tôi.” Diệp Vũ Đường cố gắng chịu đau đứng dậy, trước mặt Diệp Sâm, cho dù đau muốn chết anh ta cũng không thể tỏ ra yếu thế và tệ hại.

“Ồ…” Diệp Sâm kéo dài giọng, ánh mắt quét qua Trình An Nhã, thấy tóc tai cô rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi tối, thẫm đen như mực, cơn giận ngấm ngầm bốc lên.

“Chủ tịch, Diệp tiên sinh nói lung tung, rõ ràng là anh ta…” Lưu Tiểu Điềm muốn giải thích cho Trình An Nhã, Diệp Sâm khoát tay, ra hiệu cho cô im lặng.

Nếu đến cả việc này cũng cần có người giải thích, Diệp Sâm làm sao gọi là Diệp Sâm.

Dám ức hϊếp người của anh, muốn chết.

Trình An Nhã vốn đã không định biện giải cho bản thân một câu, Diệp Sâm càng không thể hỏi cô những gì vừa xảy ra, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng hai bên vô cùng hiểu nhau.

Bình thường anh trêu chọc Trình An Nhã thế nào đó là thú vui cảu anh, kẻ khác muốn động vào, nằm mơ.

Diệp Vũ Đường không hiểu thái độ của Diệp Sâm, thù địch, lạnh lẽo như thường, nhưng y dám cá Diệp Sâm không thể vì một con nhãi ranh mà công khai phản kháng y, cho dù không coi y ra gì thì cũng không thể vượt qua được cửa ải của ông già.

“Diệp Sâm, đuổi việc cô ta.” Diệp Vũ Đường ra lệnh, giận dữ trợn mắt nhìn Trình An Nhã.

“Anh hai, MBS anh là chủ hay tôi là chủ? Đến lượt anh đứng đây nói chuyện sao?” Diệp Sâm lạnh lùng nói, ánh mắt đen thẳm lướt qua một tia tàn khốc, “Có bản lĩnh, anh ngồi lên vị trí của tôi, đến lúc đó tôi không ngăn cản.”

“Diệp Sâm, nếu mày không đuổi việc cô ta, ải của ba mày đừng hòng vượt qua.” Diệp Vũ Đường hằn học quăng ra một câu độc địa.

Ánh mắt Diệp Sâm tối lại, lạnh đến đông cứng cả người, “Anh hai, anh nói vậy là sao?

Anh đến MBS chọc ghẹo thư ký của tôi, cô ấy hoàn toàn chỉ là tự vệ, anh đã sai rành rành còn muốn ngậm máu phun người sao?”

Trình An Nhã cười nhạt trong lòng, nói thực, nếu như không phải biết trước Diệp Sâm có một anh trai tê là Diệp Vũ Đường, Trình An Nhã căn bản không thể liên hệ hai người này lại với nhau, cùng một ba sinh ra khác nhau một chút còn có thể, ở đây lại khác nhau một trời một vực.

Mặc dù Diệp Sâm lòng dạ hắc ám, thủ đoạn lạnh lùng tàn khốc, nhưng anh ta máu lạnh quyết đoán, thông minh sắc sảo, là long phượng trăm người có một, đến cả tướng mạo, cũng tinh xảo đến mức thiên oán nhân oán, đẹp một cách hiếm có.

Ngược lại, Diệp Vũ Đường tướng mạo đoan chính, thái độ hà khắc tàn bạo, vô tài vô đức, kẻ này đem so sánh với Diệp Sâm thế nào cô cũng thấy là một sự xỉ nhục đối với anh.

“Diệp Sâm, mày muốn bảo vệ cô ta?” Diệp Vũ Đường trợn mắt, đột nhiên cười lớn, “Một đứa con gái nhãi nhép, dám ra tay đánh nhị thiếu gia của tập đoàn MBS, tính khí do ai chiều ra, to gan lớn mật, Diệp Sâm, đây là cấp dưới của mày à?”

Ánh mắt Diệp Sâm tối sầm lại, tung chân đá mạnh vào bàn gỗ, âm sắc cuồng ngạo, vô cùng bá khí, “Do tôi chiều đấy, anh có ý kiến à?”

Diệp Vũ Đường giật nảy mình, cố gắng nhịn nhục, cũng không muốn dây dưa với Diệp Sâm, mục đích đến đây của y là vòi tiền, “Đem tiền vốn cấp cho tao.”

Thêm Bình Luận