Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Câu nói này như nghiến răng mà nói ra vậy, nhưng sắc mặt ông ta đã không còn xúc động như vừa nãy.

“Đâu có.” Diệp Sâm ôm eo Trình An Nhã, gần như kéo cô vào người mình, vô cùng thân mật, ngũ quan tinh xảo tao nhã mê hồn, “Bảo thạch xứng mỹ nhân, cô Trình là người con gái quan trọng nhất của tôi, sợi dây chuyền này để cô ấy đeo, rất tương xứng.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt Dương Triết Khôn lập tức sầm lại, phản ra một tia dữ dội, còn Trình An Nhã không nói năng gì, chỉ yên lặng đứng bên Diệp Sâm, thản nhiên như không.

“Diệp tam thiếu gia, người con gái quan trọng, bạn gái tôi, lại trở thành người con gái quan trọng của anh từ lúc nào vậy?” Dương Triết Khôn mỉm cười hòa nhã, như gió xuân thổi qua, nhưng lại ẩn giấu cái lạnh lẽo bức người.

Dương lão gia bàng hoàng, trầm giọng hỏi, “Triết Khôn, thế này là thế nào? Bạn gái của cháu?”

Diệp tam thiếu cười, “Dương thiếu gia, cô Trình là thư ký chính của tôi, là cánh tay đắc lực không thể thiếu, việc lớn việc nhỏ của tôi, cô ấy đều xử lý đâu ra đấy, không thể coi là người con gái quan trọng sao?”

“Diệp tam thiếu gia, vị hôn thê của anh còn đang đứng bên kia nhìn, anh nói câu này không chột dạ sao?” Dương Triết Khôn chế giễu, “Hay anh đã quen như vậy rồi?”

“Thế thì đã sao?” Diệp Sâm cười nhạt, vô cùng ngông cuồng.

Trình An Nhã khẽ rời khỏi tay Diệp Sâm, hướng về phía Dương lão gia: “Dương lão gia, xin chào, cháu là Trình An Nhã.”

Dương lão gia nhìn sâu vào cô một lát, ừ một tiếng, coi như đáp lời,thu lại ánh mắt, “Con nói tối nay sẽ giới thiệu bạn gái của con cho ta, chính là cô Trình đây hả?”

“Vâng, thưa ông.”

Dương lão gia gật đầu, lại nhìn Trình An Nhã một lượt, trong đôi mắt lộ chút mệt mỏi,

“Ông hơi mệt, cháu giúp ông tiếp đãi khách một lát.”

“Vâng.” Dương Triết Khôn ngạc nhiên nhìn Dương lão gia một cái, sai quản gia đỡ ông đi xuống, chiếc lưng thẳng của ông dường như còng đi nhiều.

“Chủ tịch Diệp, chúc mừng cũng đã chúc mừng rồi, chúng ta có thể đi được chưa?”

Trình An Nhã mỉm cười.

“An Nhã, đợi một chút, anh đưa em về có được không? Đợi ông nội nghỉ ngơi một lát, anh giới thiệu cho hai người chính thức làm quen.”

“Anh Triết Khôn, ngày tháng còn dài, rồi sẽ có dịp thôi.”

“E rằng Dương lão gia không chỉ nghỉ ngơi một lát là có thể khỏe lại được.” Diệp Sâm cười nhạo.

“Diệp Sâm, anh có ý gì?” Dương Triết Khôn hơi nổi giận.

Trình An Nhã đang định ngăn cản, Dương Triết Khôn đã đứng lên một bước, hai người đàn ông mặt đối mặt, kiếm rút cung giương, hình thành hai luồng hàn khí cực mạnh.

Dương Triết Khôn lạnh lùng nói: “Diệp, Dương hai nhà là đối thủ, bất luận âm thầm hay công khai tôi đều không sợ anh, nhưng Diệp Sâm, nếu anh dám có một chút bất kính với ông nội tôi, đừng trách tôi không khách sáo. Ông nội tôi đã bỏ qua cho anh ba bốn lần chế nhạo gây chiến, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua. Anh nghe rõ cho tôi, anh không muốn đến Dương , Dương gia chúng tôi vị tất hoan nghênh anh.”

Ánh mắt Diệp Sâm khắc nghiệt như dao: “Bỏ qua? Hừ, Dương Triết Khôn, anh biết vì sao bao năm nay hai nhà Diệp - Dương tranh giành kịch liệt đến thế không? Anh biết vì sao ông anh bỏ qua cho tôi không? Dương Triết Khôn, anh đi hỏi ông anh xem, chỉ cần Diệp Sâm tôi còn sống, tôi sẽ chơi Dương gia đến chết, bất chấp mọi giá, không từ thủ đoạn.”

Tim Trình An Nhã đập mạnh.

Vì chơi Dương gia đến chết, Diệp Sâm không tiếc chết cùng bọn họ.

Âm lượng hai người không lớn lắm, tiếng nhạc dạ tiệc du dương trầm bổng, xung quanh cũng chẳng có mấy người, trừ Trình An Nhã, không ai nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Chỉ có điều, cảnh tượng này dễ khiến người khác hiểu nhầm.

Hai người chèo lái Diệp – Dương hai họ, lại thêm nữ hoàng chủ đề của buổi dạ tiệc hôm nay Trình An Nhã, và thêm vào đó là tin đồn gần đây giữa hai vị thiếu gia với Trình An Nhã, cảnh này trong mắt người khác, tất nhiên sẽ trở thành cục diện hai chàng trai cùng tranh một cô gái.

“Anh Triết Khôn, đừng nói nữa.” Trình An Nhã nói, “Diệp tổng, có thể đi được chưa?”

Trần Doanh Doanh vừa ghen ghét vừa hâm mộ, vừa rồi bị Diệp Sâm đe dọa khiến cô ta mất mặt trước bao nhiêu người, cô ta oán hận Trình An Nhã cùng cực, bất chấp sự ngăn cản của Vương Nhuệ, Trần Doanh Doanh lên tiếng chế giễu: “Trình An Nhã, con trai cô lớn như vậy rồi, còn có bản lĩnh khiến cho Diệp tam thiếu gia và Dương thiếu gia tranh giành đấu đá như vậy, cô quả là ghê gớm.”

Trình An Nhã như bị sét đánh.

Tất cả mọi người đều im lặng sững sờ.

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trình An Nhã, Diệp Sâm và Dương Triết Khôn.

“Quản gia, gọi người đuổi cô ta ra ngoài.” Dương Triết Khôn lấy lại bình tĩnh đầu tiên, lạnh lùng ra lệnh.

Trần Doanh Doanh tưởng rằng bọn họ sẽ thẹn quá hóa giận, nào ngờ lại chuốc họa vào thân, lập tức kêu toáng lên, “Dương thiếu gia, anh hãy tin tôi, tôi nói là sự thật, các người bị cô ta lừa rồi, con trai của Trình An Nhã cũng đã học tiểu học rồi.”

Việc này cũng trùng hợp, có lần Trần Doanh Doanh đi đón cháu gái tan học, vừa nhìn thấy Trình An Nhã đi đón Ninh Ninh, đứng từ xa nhìn thấy hai mẹ con họ vừa cười vừa nói rời đi.

Trần Doanh Doanh còn tưởng là người thân của Trình An Nhã, ai ngờ cháu giá của cô ta nói, Trình An Nhã là mẹ của Trình Viễn Ninh.

Hơn nữa, Trình Viễn Ninh còn là đứa trẻ không cha.

“Các anh hãy tin tôi, tôi nói là sự thật…” Cô ta vừa bị lôi ra, vừa điên cuồng gào thét.

Vương Nhuệ định mở miệng xin, ai ngờ bị ánh mắt của Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua.

“Các vị có mặt ở đây xin nghe cho rõ, ai dám rót vốn đầu tư cho bách hóa Vương thị, chính là muốn đối đầu với Dương Triết Khôn tôi.”

Một câu nói, quyết định bách hóa Vương thị đi vào lịch sử.

Ánh mắt Diệp Sâm thâm trầm, trái tim Trình An Nhã loạn nhịp.

Hết chương 4 ^^!
Chương 5: Thích
Trên đường về, cả Diệp Sâm và Trình An Nhã đều không nói năng gì, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Tim Trình An Nhã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy, trí óc bình thản không thể bình thản thêm được nữa.

Diệp Sâm đột ngột thắng xe, Trình An Nhã hoang mang, ánh mắt thâm trầm của Diệp Sâm nhìn xoáy vào cô, “Năm nay cô rốt cục bao nhiêu tuổi?”

“24”

“24?” Diệp Sâm kéo dài giọng đầy bỡn cợt, “Con trai cô mấy tuổi rồi?”

“Chủ tịch, đây là vấn đề riêng của tôi.” Trình An Nhã nhẹ nhàng trả lời, “Chủ tịch, chẳng phải lúc nào cũng nhấn mạnh phải công tư phân minh sao?” giọng điệu kiểu gì vậy, chẳng phải anh cũng chỉ hơn tôi vài tuổi thôi ư, coi thường tôi còn trẻ vậy mà đã có con, anh tự coi thường chính mình được rồi.

Diệp Sâm dường như không nghe thấy lời cô nói, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt anh đầy nguy hiểm, “Lần trước người nghe điện thoại là con trai cô?”

Trình An Nhã không trả lời, coi như mặc nhận.

Ngón tay Diệp Sâm chậm rãi gõ nhịp trên vô lăng, từng tiếng từng tiếng rất có quy luật, mỗi tiếng gõ như gõ vào trái tim Trình An Nhã, nặng nề và ngột ngạt.

“Cô Trình, cô thật là khéo giả vờ.”

Diệp tam thiếu rất phẫn nộ, lửa giận bốc lên từ tận sâu đáy lòng, gần như muốn thiêu rụi lý trí của anh.

Hễ nghĩ tới bộ dạng xinh đẹp của cô ở dưới người đàn ông khác uyển chuyển thừa hoan, ánh mắt Diệp tam thiếu thoáng qua một tia phẫn nộ mang tính hủy diệt.

Chỉ hận không thể xé tan vẻ tốt đẹp của cô.

Còn gã đàn ông nào đã từng sở hữu cô.

Diệp Sâm bỗng kinh ngạc, ánh mắt anh càng thêm thâm trầm, anh điên rồi sao?

“Cô Trình, cô chưa kết hôn nhưng lại có con, ba của đứa bé là ai? Là Dương Triết Khôn sao?”

“Bị tai nạn… qua đời rồi.” Trình An Nhã nhẹ nhàng trả lời, khuôn mặt toát ra một nét bi thương.

Diệp Sâm nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu, anh nghĩ đến mình cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, đến tận năm mười tuổi mới trở về Diệp gia, trong lòng bất giác đau nhói.

Thêm Bình Luận