Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

Bốn phía vang lên tiếng xì xào, kèm theo tiếng cười khe khẽ chế nhạo của các chị em.

Trần Doanh Doanh mặt mũi đỏ bừng, bị Diệp Sâm châm chọc không còn mảnh da nào lành lặn, ánh mắt khinh bỉ của người khác đều chiếu vào cô ta, khiến cô ta xấu hổ đến mức chỉ hận không tìm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống.

Vốn dĩ muốn xem trò cười của Trình An Nhã, không ngờ lại bị Diệp Sâm chế giễu sâu cay, thành ra để người khác xem trò cười của cô ta, gậy ông lại đập lưng ông, Trần Doanh Doanh hối hận tím cả ruột.

Sức áp bức rất lớn của Diệp Sâm khiến cô ta không dám nói một lời.

“Trình An Nhã, cô là đồ ngốc à?” Diệp Sâm đột ngột quay đầu, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia giận dữ, “Đứng đây để cho hạng người này chế nhạo, đầu cô chỉ để ăn cơm thôi sao? Bình thường mồm mép lanh lợi đâu?”

Trình An Nhã không nói lên lời.

Sâu cay quá.

Một câu nói đem cả hai người ra mắng, Diệp biếи ŧɦái không hổ là Diệp biếи ŧɦái.

Không phải là cô không phản kích, mà là Dương Triết Khôn ra mặt cho cô, lại có cái lưỡi độc địa của Diệp Sâm, cô không có không gian để phát huy.

“Diệp tam thiếu gia, nếu như không phải anh bỏ rơi cô ấy, sự việc khó xử này, cô ấy căn bản không cần hứng chịu.” Dương Triết Khôn nhẹ nhàng nói, ngầm chỉ trích Diệp

Sâm là thủ phạm khiến cho Trình An Nhã lâm vào tình thế khó xử.

“Dương thiếu gia đau lòng sao? Là thư ký của tôi, đến loại việc này cũng không xử lý được, cô Trình, tôi có nên nghi ngờ năng lực của cô không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Sâm thoáng qua một ánh hàn quang, chĩa mũi nhọn về phía An Nhã.

Cô mỉm cười: “Lời của chủ tịch Diệp chính là chân lý, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Dương Triết Khôn chau mày không tán đồng, Diệp Sâm lạnh lùng nhếch khóe môi, “Lần sau bị loại người này ức hϊếp, cô ức hϊếp chúng lại cho tôi, đừng để tôi mất mặt.”

Người của anh ta, chỉ có thể do anh ta ức hϊếp, người khác đừng hòng động vào một sợi lông tơ.

Dương Triết Khôn nhướn mày, trong lòng bỗng trỗi dậy một dự cảm không lành, sự quan tâm của Diệp Sâm đối với Trình An Nhã thật sự là… kỳ quặc.

Sự lo lắng này do anh tự diễn biến ra, vô cùng khác thường, không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận sự quan tâm khác thường, kỳ quái nhưng chân thực đó.

Vân Nhược Hi đi vào, vừa hay nghe thấy câu này, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Trình An Nhã thêm phần oán hận.

Ánh mắt ôn nhuận của Dương Triết Khôn nheo lại, lướt qua một tia nguy hiểm, “Diệp tam thiếu, bạn gái của tôi, không cần anh bận tâm.”

“Chỉ cần cô ta là thư ký của tôi, tôi sẽ quản, thế nào?” Diệp Sâm cười nhạt trả lời, đặt tay lên eo Trình An Nhã, lướt qua Dương Triết Khôn, đi về phía Dương lão gia đang hàn huyên với người khác.

Vở kịch hay đã kết thúc như vậy, sớm đã có tin đồn, bạn gái của tổng giám đốc Diệu Hoa là thư ký của Diệp Sâm tập đoàn MBS, hóa ra cô ta không phải tình nhân của Diệp Sâm, mà là bạn gái của Dương Triết Khôn?

Trời ạ…

Các giai nhân thục nữ xì xào to nhỏ, thi nhau bàn tán về mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, rõ ràng Trình An Nhã đã trở thành người con gái thần bí nhất trong bữa tiệc tối nay.

Trình An Nhã chẳng muốn bận tâm được Diệp Sâm dẫn đến trước mặt Dương lão gia, đây là lần đầu tiên cô gặp ông Dương, vị bá chủ thương nghiệp đã từng hô phong hoán vũ trên thương trường.

Trông ông rất khỏe mạnh, minh mẫn, hai mắt mờ đυ.c nhưng cực kỳ sắc bén, ông mặc một bộ Đường phục, ông không còng lưng, đứng rất thẳng, tôn lên thân hình cao lớn của ông.

Trải qua năm tháng tích lũy, thứ bá khí bức người đó hoàn toàn được giấu đi, nhưng không biến mất, ngược lại còn mạnh mẽ hơn, đủ để thấy được sức mạnh hô phong hoán vũ khốc liệt, lạnh lùng và quyết đoán trên thương trường năm xưa của ông.

Ngũ quan có thể thấy rõ vẻ tuấn tú khi còn trẻ.

Trình An Nhã có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như có thể nhìn thấy…Diệp Sâm của năm mươi năm về sau.

Mày mắt lại có thể giống nhau đến kinh ngạc.

“Dương lão gia, lâu ngày không gặp, trông chú ngày càng khỏe mạnh hơn đấy, chúc chú phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Diệp Sâm mỉm cười, âm sắc càng tao nhã hơn bất cứ lúc nào, tỏ ra sự kính ngưỡng chân thành của vãn bối với tiền bối.

Trình An Nhã đang khoác tay anh có thể cảm nhận rất rõ ràng cơ bắp toàn thân Diệp Sâm đang căng cứng, anh giống như một chiếc máy bay chiến đấu đang mở hết toàn bộ hệ thống phòng vệ.

Một Diệp Sâm như vậy Trình An Nhã chưa từng nhìn thấy.

Anh cười chân thành như vậy, nụ cười đã lên đáy mắt, nhưng không đến tận trong tim.

Cô làm thư ký cho anh không lâu, cũng không thể nói là hiểu anh, nhưng cô biết rất rõ, mỗi động tác của Diệp Sâm thể hiện ý nghĩa gì.

“Đa tạ, đa tạ, chủ tịch Diệp bận trăm công nghìn việc còn làm phiền thân chinh đến đây, lão phu thật không phải. Nhờ lời chúc của chủ tịch Diệp, lão phu quả thật phải sống lâu trăm tuổi.” Dương lão gia cười ha hả, ánh mắt sắc sảo quét qua Diệp Sâm, nhưng lại có sự phức tạp không rõ ràng trong lời nói, rất nhanh được giấu vào trong đôi mắt mờ đυ.c của ông.

“Ngài là nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, tiệc sinh nhật của ngài, vãn bối tất nhiên phải đích thân đến chúc mừng chứ.”

“Già rồi, già rồi, không được rồi, hậu sinh khả úy, đây là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu rồi.”

“Dương lão gia quá khiêm tốn rồi, Diệp Sâm còn rất nhiều chỗ phải học tập ngài, bất kể kinh doanh hay những việc khác.”

“Ha ha, chủ tịch Diệp khách sáo quá rồi, cổ tay cậu không biết rắn chắc hơn lão phu thời trẻ biết bao nhiêu lần, lão phu làm gì có gì có thể dạy cậu.”

“…”

Trình An Nhã đứng bên cạnh Diệp Sâm, cảm nhận được cơ thể anh ngày càng căng cứng, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cách thức hàn huyên của hai người này thật kỳ lạ quá.

Diệu Hoa và MBS đấu tranh âm thầm công khai bao nhiêu năm nay, thù oán sâu đậm, Dương lão gia và Diệp lão gia mấy chục năm không qua lại, nhưng Diệp Sâm hàng năm vào dịp sinh nhật của Dương lão gia đều đích thân đến chúc mừng.

Thế nhưng…

Đoạn đối thoại này thật quá kỳ lạ, Trình An Nhã không thể nói ra, cô lờ mờ cảm nhận được lúc này trong đáy lòng Diệp Sâm đang trỗi dậy một sự thù địch.

“Dương lão gia, giới thiệu với ngài, bạn đồng hành của tôi, cô Trình An Nhã.”

Dương lão gia nhìn Trình An Nhã, lập tức biến sắc…

“Hiểu Nguyệt…” toàn thân Dương lão gia run lên, tay cũng run bần bật, đến mức chiếc gậy chống của ông rơi xuống đất.

Diệp tam thiếu cười nhạt.

Tim Trình An Nhã đập mạnh, quay nhìn Diệp Sâm, chỉ thấy khóe miệng anh ta thoáng qua một nét căm hận độc ác, lập tức tóc gáy cô dựng ngược, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

“Dương lão gia, ông nhìn nhầm rồi, cháu…”

“Ông nội, ông làm sao thế?” Tiếng gậy chống của Dương lão gia rơi xuống đất đã thu hút sự chú ý của Dương Triết Khôn, Dương lão gia nhanh chóng giấu đi hết tất cả mọi cảm xúc vừa rồi.

Diệp Sâm nhặt gậy chống lên cho ông, “Dương lão gia, gậy của ngài.”

Dương lão gia như không có chuyện gì xảy ra, đỡ lấy cây gậy, chỉ nhìn Diệp Sâm một cái, ánh mắt thêm chút khó đoán, vỗ về Dương Triết Khôn đang lo lắng, “Không sao, Triết Khôn, chỉ là tuột tay thôi.”

Trình An Nhã vô cùng ngạc nhiên, không dám tùy tiện nói gì, Diệp Sâm như cố ý lướt qua sợi dây Rose Tear trên ngực cô, mỉm cười hỏi: “Dương lão gia, ngạc nhiên lắm phải không? Lại nhìn thấy Rose Tear?”

Dương Triết Khôn cau mày, lại nhìn thấy Rose Tear?

“Đúng là rất ngạc nhiên, Rose Tear là tác phẩm thành danh của chủ tịch Diệp, cũng là tác phẩm duy nhất, ai mà không biết, sợi dây chuyền quý báu như vậy xuất hiện ở bữa tiệc của lão phu, đích thực khiến lão phu vô cùng ngạc nhiên.” Dương lão gia nhìn sâu vào Diệp Sâm. “Chủ tịch Diệp đúng là cho lão phu được mở mày mở mặt.”

Thêm Bình Luận