Chương 6

Chương 6: Bữa Tiệc Gia Đình Nhục Nhã

Tranh giả sao?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hàn Kiếm Phong.

“Shit!”

“Bức tranh này tôi mất hơn ba mươi vạn mới lấy được từ trong tay của một tên bại gia tử.”

“Cậu nhìn mặt trời này xem, vừa to vừa tròn, cậu nhìn đại dương này xem, xanh thẳm làm sao.”

“Tôi còn hỏi vài chuyên gia, bao gồm cả Quỷ Nhãn đại sư nổi tiếng, tất cả đều nói đây là tranh thật.”

Nhìn thấy một nhóm người thân đang hoài nghi mình, Hàn Kiếm Phong chỉ cảm thấy da đầu nổ tung: “Bọn họ đều nói giá trị trên ba trăm ngàn.”

“Sao đến lúc ngươi nói lại là giả được?”

“Diệp Phi, tôi muốn cậu xin lỗi, ngay lập tức xin lỗi.”

Anh ta nghiêm nghị nói: “Nếu không thì sẽ không xong đâu.”

“Chính là, cơm thì có thể ăn bừa, nhưng lời nói thì không được nói bậy.”

Đường Phong Hoa vẻ mặt khinh miệt: “Anh là đầu bếp của một gia đình, sao hiểu được về tranh chữ?”

Vừa rồi còn khinh miệt người nhà không thôi, nghe thấy câu nói này mới kinh hãi phát hiện ra bản thân mình bị Diệp Phi lừa rồi.

Anh là một phế vật chỉ dựa vào sự nuôi dưỡng của nhà họ Đường, sao có thể hiểu được những thứ cao sâu của tranh chữ này?

Thực sự có bản lĩnh, thì cũng không cần phải ở rể.

“Diệp Phi, anh không hiểu thì ngậm miệng lại, đừng vấy bẩn đến Kiếm Phong.”

“Đúng vậy, cũng không thử nhìn xem bản thân mình là loại gì, giả bộ nhân sĩ chuyên nghiệp cái gì, ngươi phân biệt được rõ xấu đẹp hay không?”

“Ngay đến cả công việc cũng không tìm được người, lại còn không ngại mà nói rằng tranh chữ là giả sao?”

“Quỷ Nhãn đại sư là người đầu tiên thẩm định báu vật, lời ông ta nói đều là thật, vậy thì chắc chắn sẽ là thật.”

Mấy người thân từng người đều xôn xao cả lên, không lưu tình chút nào châm chọc Diệp Phi, âm thanh đặc biệt chói tai.

Đường Nhược Tuyết sắc mặt khó chịu, ngay cả trách mắng cũng không có sức lực.

Lúc nào thì Diệp Phi mới không còn vô dụng như vậy.

Tâm tư mệt mỏi.

Sắc mặt Diệp Phi vẫn duy trì bình tĩnh nói: “Bố là một nhà thu thập đồ cổ, cũng phân biệt qua vô số tranh chữ.

“Đưa cho bố nhìn một chút, không phải là biết thật giả ngay sao?”

Trong lòng Hàn Kiếm Phong có chút hồi hộp, không hiểu sao có một tia do dự.

Ngoài sự bình tĩnh của Diệp Phi ra, còn có bức tranh này anh ta không phải là mua với giá ba mươi ba vạn, mà là ba vạn.

Mặc dù đối phương năm lần bảy lượt đảm bảo là thật, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có chút mơ hồ.

Dù sao lượm được đồ rẻ cũng quá dễ dàng rồi.

Cảm giác bất an hiện tại lại tăng thêm vài phần.

Chẳng lẽ bức tranh này thực sự có vấn đề?

“Cãi nhau cái gì?”

Lúc này, trước cửa truyền đến tiếng khiển trách cực kỳ uy nghiêm của một người phụ nữ: “Ngày tốt như này, mà ầm ĩ giống như cái chợ là thế nào?”

Lâm Thu Linh cùng người chồng Đường Tam Quốc bước vào.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên mặt bà ta lại không lưu lại quá nhiều dấu vết của năm tháng.

Tướng mạo thanh lệ, nước da trắng như tuyết, vẫn còn tồn tại tư vị của phụ nữ, nếu như không nói đến tuổi tác, bề ngoài rất dễ bị người khác tưởng rằng mới đầu ba mươi.

Nghe đồn Lâm Thu Linh khi còn trẻ cũng là đại mỹ nhân ở Trung Hải, người theo đuổi bà ta đếm không xuể.

Tướng mạo của ba chị em Đường Nhược Tuyết cũng là di truyền từ bà.

Có điều tác phong của bà ta ngang ngược mạnh mẽ, bản thân lại là bà chủ của phòng khám lớn, cho nên cả trong lẫn ngoài đều là tác phong mạnh mẽ.

Ngay đến cả Đường Tam Quốc đối với bà ta cũng là nói gì nghe nấy.

Vì vậy Lâm Thu Linh vừa bước vào, trong nháy mắt cả phòng im lặng Hàn Kiếm Phong ngay lập tức chỉ Diệp Phi cáo trạng: “Mẹ, không phải con muốn cãi nhau, là Diệp Phi ngu ngốc kia, nói rằng tranh con mua cho mẹ là đồ giả.”

“Đây không phải là vu khống thanh danh con sao.”

Vẻ mặt anh ta ủy khuất.

Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Vốn dĩ nó chính là hàng giả.”

“Im miệng, cậu thì hiểu cái gì?”

Đường Nhược Tuyết tức giận kéo ống tay áo Diệp Phi: “Đừng tự làm mất mặt nữa, có được không?”

Mặc dù cô muốn cho Diệp Phi một chút mặt mũi, nhưng theo như những gì Hàn Kiếm Phong nói, Diệp Phi sao có thể hiểu được tranh chữ cổ?

Lâm Thi Linh khinh bỉ liếc nhìn Diệp Phong một cái, dẫn theo Đường Tam Quốc ngồi xuống vị trí chủ nhà: “Đem tranh qua đây.”

Lâm Thu Linh chỉ tay về phía Hàn Kiếm Phong một chút: “Để tôi và bố của cậu xem xem.”

Đường Tam Quốc thích sưu tầm đồ cổ, Lâm Thu Linh cũng học theo đôi chút.

Hàn Kiếm Phong vội đem “Hải Thượng Minh Nguyệt” qua đó.

Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh cầm lấy tranh chữ xem chăm chú.

Ba phút sau, Đường Tam Quốc nói tầm bên tai Lâm Thu Linh một câu.

Lâm Thu Linh ngẩng đầu lên liếc nhìn Hàn Kiếm Phong một cái.

Ánh mắt không vui.

Hàn Kiếm Phong cảm giác trong lòng muốn chết đều có rồi, đây rõ ràng là nói tranh chữ là đồ dỏm.

Đường Nhược Tuyết cũng bắt gặp được ánh mắt này, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Diệp Phi thực sự là thời tới ko kịp cản.

Nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Thu Linh trực tiếp giội cho Đường Nhược Tuyết một gáo nước lạnh.

“Tranh chữ này là thật, là tác phẩm của Ngô Đạo Tử.”

Lâm Thu Linh nhìn thẳng vào Diệp Phi, vẻ mặt chất vấn hỏi: “Diệp Phi, kiến thức của cậu nông cạn, chẳng làm nên trò trống gì, cũng không cần phải khoa chân múa tay đối với đồ cổ, khiến người khác cười chê.”

“Cậu vu khống danh dự của anh rể, vậy bưng trà xin lỗi anh ấy đi.”

“Nếu không cậu đừng hòng về nhà họ Đường.”

Diệp Phi sửng sốt, tranh chữ này rõ ràng có vấn đề, dựa vào trình độ của Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh, khẳng định có thể nhìn ra được.

Hàn Kiếm Phong cũng sững sờ, sau đó vui mừng, anh ta hiểu rồi.

“Bố, mẹ, người cẩn thận nhìn kỹ lại xem, bức tranh này chắc chắn là giả…” Diệp Phi vẫn còn muốn giải thích, Lâm Thu Linh ngắt lời: “Giả cái gì mà giả?”

“Ý của cậu là nói, tôi và bố cậu tuổi tác đã cao, mắt không còn tốt nữa, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được?”

“Tôi nói nó là thật thì nó chính là thật.”

Bà ra lệnh một tiếng: “Ngay lập tức xin lỗi anh rể.”

Đường Phong Hoa vênh váo hết lên với Diệp Phi: “Diệp Phi, mẹ nói nó là thật, cậu còn nói nhảm cái gì.”

“Mẹ, người đừng tức giận, Diệp Phi vốn dĩ là một tên phế vật, ở trước mặt người và bố giả bộ là người tinh thông, không biết điều.”

“Chính là một người ở rể, không cần thiết phải so đo.”

“Con đã nói rồi mà, đầu bếp trong nhà thì hiểu cái gì về tranh chữ?”

Chắc chắn là vu khống Hàn Kiếm Phong rồi.

Mọi người thân trong nhà lại châm biếm Diệp Phi.

Hàn Kiếm Phong hăng hái: “Diệp Phi, cút qua đây, xin lỗi tôi đi.”

Ánh mắt Diệp Phi sắc bén nhìn Lâm Thu Linh, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt.

Không phải do bà ta không nhìn ra, mà là bà ta không muốn vạch trần Hàn Kiếm Phong.

Diệp Phi đối với bà ta mà nói là một người ở rể, mà Hàn Kiếm Phong là ông chủ của công ty kiến trúc, có tiền đồ rộng lớn hơn con rể.

Lâm Thu Linh sao có thể bởi vì anh mà làm mất mặt mũi của Hàn Kiếm Phong.

Đường Nhược Tuyết mặt cười ảm đạm: “Diệp Phi, xin lỗi đi.”

Đường Phong Hoa hừ một tiếng: “Còn không xin lỗi? Muốn khiến cho bố mẹ tức giận sao?”

Diệp Phi mỉm cười rất sáng lạn, nhiều người ức hϊếp bản thân mình như vậy, thật đúng là kẻ yếu là nguồn gốc tai họa mà.

Đổi lại là trước kia, Diệp Phi chắc chắn sẽ cúi đầu xin lỗi rồi tự tát mình hai cái, nhưng anh của tối nay không muốn nhượng bộ nữa.

Nhượng bộ chỉ khiến cho đối phương được đà lấn tới, cũng khiến những người bên cạnh chịu tổn thương.

“Két…” Diệp Phi lên trước một bước, ngón tay vừa dơ lên vừa sờ vào tranh.

Chất liệu của bức tranh là vải và lụa, với cái sờ này, một sợi chỉ được thêm vào, sau đó Diệp Phi kéo mạnh.

“Rầm…” bức tranh được xưng là ba trăm vạn trong nháy mắt bị Diệp Phi hủy hoại, sắc mặt Đường Nhược Tuyết và mọi người thay đổi.

Hàn Kiếm Phong tức giận khiển trách: “Diệp Phi, cậu làm cái gì vậy?”

Diệp Phi lại không nhìn ánh mặt của mọi người mà trực tiếp kéo ra một sợi dây nhỏ đặt trên bàn.

“Sợi ni lông!”

“Sợi nhân tạo!”

“Ra đời năm một chín ba tám!”

“Ngô Đạo Tử bức tranh xuyên qua đây hơn bảy trăm năm?”

Cả nhà chết lặng không tiếng động.

Tất cả mọi người nhất thời đều trợn tròn mắt.

Đường Phong Hoa cũng hét lên một tiếng, miệng há hốc, vẻ mặt không thể tin.

Bọn họ vốn muốn xem Diệp Phi bị chê cười, kết quả lại dễ dàng bị Diệp Phi làm cho bẽ mặt.

Sợi ni lông của thời tư bản chủ nghĩa xuất hiện trong tranh từ bảy trăm năm trước, ngay cả kẻ ngốc cũng biết là không có khả năng.

Một nhát liền chặn lại cổ họng của mọi người! Hai má Hàn Kiếm Phong đau đớn nóng rát.

Sắc mặt Lâm Thu Linh cũng âm trầm khó coi.

“Cho dù bức tranh này là giả, cũng so với quả nhân sâm cậu tốt hơn gấp trăm lần.”

Nhìn thấy một nhóm đàn ông con trai hèn mọn, Đường Phong Hoa không kiềm chế được liền lấy hộp của Diệp Phi ra.

Mở ra.

Cô vừa nhìn thấy là quả nhân sâm, đập phịch một cái xuống bàn.

“Tranh giả của bọn tôi là bị người ta lừa, cầm nó để chúc thọ bố quả thực bất kính.”

“Nhưng cậu thì sao?”

“Cậu lấy quả nhân sâm làm quà cho bố, còn là hàng hóa vỉa hè, ăn vào sẽ chết người.”

Đường Phong Hoa chỉ Diệp Phi lớn tiếng mắng: “So với quà của cậu, bọn tôi tốt hơn trăm lần.””

Hàn Kiếm Phong cũng trực tiếp nói theo: “Quả nhân sâm xấu như vậy, muốn độc chết bố hay sao?”

Mọi người nhìn về phía quả nhân sâm đỏ bừng, đều chỉ trích Diệp Phi không có ý tốt.

Đường Nhược Tuyết cau mày kéo tay áo Diệp Phi: “Diệp Phi, mau xin lỗi mẹ đi.”

Diệp Phi không xin lỗi, chỉ là chỉ vào quả nhân sâm: “Bố mẹ, hai người cũng cảm thấy đây là hàng vỉa hè sao?”

Đường Tam Quốc nhìn chằm chằm, đột nhiên nheo mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ông ta đang muốn đứng dậy hết lên, lại bị Lâm Thu Linh giữ chặt lại.

“Dáng vẻ xấu xí, màu sắc đỏ tươi, mùi vị khó ngửi.”

Lâm Thu Linh nhìn chằm chằm Diệp Phi nói: “Đây không phải hàng vỉa hè thì là cái gì?”

“Ngày đại thọ, mẹ tặng cho bố mẹ cái này, là e rằng ông ấy sống đã lâu sao?”

Lâm Thu Linh lớn tiếng răn dạy: “Anh rể cậu nói rất đúng, tranh giả có kém đi nữa cũng còn tốt hơn so với loại người tâm địa độc ác như cậu.”

Bà ta vẫn bảo vệ Hàn Kiếm Phong.

Hỏa lực trong phút chốc chuyển đến người Diệp Phi.

Đoạn Nhược Tuyết tức giận nhìn Diệp Phi, cái tên hỗn đản này muốn làm to chuyện hay sao, khiến cho bản thân càng thêm mất mặt?

“Nghe thấy hay chưa?”

Hàn Kiếm Phong cười độc ác: “Ngu ngốc, muốn làm xấu mặt tôi, đến cuối cùng người mất mặt không phải vẫn là cậu hay sao?”

Diệp Phong nhìn Lâm Thu Linh và Đường Tam Quốc hỏi: “Quà này của con thật sự là rác sao?”

“Không phải là rác thì là gì?”

Đường Phong Hoa khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp: “Theo tôi thấy, còn không bằng rác.”

Diệp Phi thất vọng, thất vọng đối với người nhà nhà họ Đường, cũng không nể mặt nữa.

Anh cầm quả nhân sâm bóc ra, một bên vừa gặm vừa mở điện thoại lên màn hình chiếu một đoạn tin tức: “Trưa nay, đại hội bán đấu giá kỳ trân dị báo mỗi năm một lần đã kết thúc thành công tốt đẹp ở khách sạn Vũ Châu Hải ngoại.”

“Một quả trăm năm khó gặp đến từ núi Côn Luân đã được bán với giá cao.”

“Tống Hồng Nhan của tập đoàn Ngũ Hồ dùng ba trăm vạn để giành lấy nó…” Trên màn hình, người dẫn chương trình dõng dạc nói, không chỉ chiếu hình ảnh của phòng đấu giá, mà còn chiếu cả quả nhân sâm ra.

Xấu xí, đỏ bừng, hình như đầu rồng, giống với quả trong miệng của Diệp Phi.

Ngay cả mã hóa của chiếc hộp trên bàn, cũng hoàn toàn giống với trên tivi, chín chín tám một… quả nhân sâm?

Núi Côn Luân?

Trăm năm khó gặp?

Ba trăm vạn?

Mọi người hoàn toàn ngây người ra, Lâm Thu Linh gắt gao nắm chặt quần áo mình.

Một sự hối hận mạnh mẽ ập đến trong tâm trí…