Chương 102:
Cô họ ngoại nhà Tống Hồng Nhan, Triệu Nhược Sương.
“Hồng Nhan cháu không sao chứ?”
Triệu Nhược Sương dẫn theo tám người đi qua: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Cô à, cháu không sao.”
Tống Hồng Nhan nhàn nhạt lên tiếng: “Một nhóm sát thủ muốn gϊếŧ bọn cháu ở đây, sáu người đã chết, chú Trung cũng bị thương nặng.”
Tống Đại Trung gật đầu: “Sáu tên sát thủ này vô cùng mạnh, thương đao đầy đủ, dựa vào màu da thì bọn họ có thể là những kẻ phản động ở ngoài biên giới, ngoài ra còn có cao thủ của Hoàng Cảnh nữa.”
“Phản động ngoài biên giới?”
Triệu Nhược Sương kinh ngạc nói: “Sao bọn họ lại tới Trung Hải gϊếŧ Hồng Nhan?”
Tống Đại Trung cũng lộ ta tia mù mịt: “Tôi không biết, chỉ là cảm thấy kỳ lạ sao họ lại biết được tuyến đường mà tiểu thư sẽ đi cơ chứ? Lại còn đánh úp một cách chuẩn xác như vậy nữa?”
Triệu Nhược Sương híp mắt lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng.
Tống Hồng Nhan hòa ái nhìn Diệp Phi: “Hôm nay tôi thật sự rất bắt ngờ, may mà tôi có chân mệnh thiên tử.”
“Gặp phải Diệp Phi bọn họ định sẵn là sẽ vô cùng xui xẻo rôi.”
“Diệp Phi?”
Nghe được lời này, ánh mắt của Triệu Nhược Sương trở nên sắc bén nhìn chăm chú vào Diệp Phi người đã gửi tin nhắn cho Lưu Phú Qúy: “Cậu đã cứu bọn họ?”
Tống Hồng Nhan gật đầu: “Phải ạ.”
“Bắt lại!”
Triệu Nhược Sương ra lệnh một câu: “Dám phản kháng gϊếŧ chét không tha.”
Sắc mặt Tống Hồng Nhan trở nên thay đổi: “Cô, cô làm gì vậy chứ?”
Triệu Nhược Sương nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, cười lạnh một tiếng: “Với cái tuổi này làm sao cậu ta có thể gϊếŧ được cao thủ của Hoàng Cảnh cơ chứ? Cậu ta nhát định là đồng bọn với bọn chúng.”
Tám người liền tuân theo mệnh lệnh của cô, hô một tiếng rồi vây quanh Diệp Phi, còn nhanh chóng lôi ra súng ống đen xì.
Diệp Phi nhét điện thoại vào trong ngực, sau đó liếc mắt nhìn Triệu Nhược Sương bọn họ: “Gϊếŧ chết không tha?”
Không đợi Tống Hồng Nhan lên tiếng, ánh mắt của Triệu Nhược Hồng liền ngoan lệ quát lên: “Cậu nhất định là cùng một ruột với bọn sát thủ kia, lợi dụng tính mạng của mình để tiếp cận Tống Hồng Nhan.”
“Cậu có thể gạt được người khác thế nhưng không thể gạt được tôi.”
Diệp Phi nhìn vào cổ tay cô ta: “Chứng cứ?”
“Không có chứng cứ.”
Triệu Nhược Sương vô cùng ngạo mạn: “Coi như cậu đã thật sự cứu được Tống Hồng Nhan đi chăng nữa thì do hoàn cảnh và thời gian không được đúng cho lắm vậy nên chúng tôi thà gϊếŧ nhầm một người còn hơn là để xót.”
Diệp Phi trầm mặc trong chốc lát sau đó gật đầu: “Được.”
“Đáng tiếc, người nên chét vẫn phải chết.”
Khóe miệng cô nhéch lên: “Cậu chấp nhận số phận đi!”
Khuôn mặt Tống Hồng Nhan lạnh lùng: “Cô, không được làm điều xằng bậy, cậu ấy là Diệp Phi, đã cứu…”
“Câm miệng!”
Triệu Nhược Sương quát lên: “Mặc dù cháu là tiểu thư Tống gia thế nhưng cô lại là cô của cháu, cô có nghĩa vụ thay cháu phân biệt người tốt xấu.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Các người thật sự muốn đυ.ng tới tôi?”
“Đυ.ng tới cậu?”
Một người vệ sĩ đầu trọc nhe răng cười một tiếng: “Nhóc.
con, cậu cho rằng cậu là ai cơ chứ…” Âm thanh của người vệ sĩ đầu chọc trở nên im bặt, bởi vì không biết từ lúc nào một con dao găm Mã Lai đã chĩa vào. cổ anh ta.