Lạc Điềm Hân không ngờ, người đàn ông mới xuất hiện một tiếng, cũng thu phục được mẹ, còn suy nghĩ cho anh. Làm ơn, cô mới là con gái của bà!
Thấy Lạc Điềm Hân, Trình Hạo đang ngồi trên ghế sofa xem báo, hỏi cô ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Không cho vào bếp?"
"Đúng! Muốn tôi nói chuyện phiếm với con rể!" Lạc Điềm Hân tức giận nói.
Trình Hạo khẽ mỉm cười, "Mẹ cô dễ đối phó hơn so với mẹ tôi!"
"Tôi không cho là vậy, tôi cảm thấy Trình phu nhân tốt hơn!" Lạc Điềm Hân nói chuyện với mẹ Trình, thật ra thì yêu cầu của bà rất đơn giản! Anh là con trai, không nguyện ý thỏa mãn mà thôi.
"Vậy thì chờ lúc cô sống chung với bà, sẽ biết!" Trình Hạo liếc nhìn tờ báo nói.
Cô sẽ có cơ hội sống chung với mẹ Trình sao? Dù sao thì qua ba tháng, tất cả, tất cả đều kết thúc, đương nhiên, sau này đừng nhắc đến chuyện này là được!
Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Một buổi tối lôi kéo Trình Hạo không thả, hỏi vô số vấn đề, quả thật là muốn đem toàn bộ người nhà hỏi qua một lần.
"Mẹ, khuya lắm rồi, hôm nay anh ấy lái xe một ngày, cũng mệt mỏi rồi, mẹ không để anh ấy nghỉ ngơi một chút sao?" Thật ra thì Lạc Điềm Hân cũng mệt nhọc, nhưng bọn họ một chút ý muốn ngủ cũng không có.
Mẹ Lạc nhìn thời gian, thật là không còn sớm, đành bỏ qua cho con rể.
"Vậy cũng được! Các con đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai lại nói."
Lạc Điềm Hân yên lòng nói: "Vậy con đi dọn dẹp phòng dành cho khách!"
Mẹ Lạc ngăn cô lại, "Dọn dẹp phòng dành cho khách cái gì? Đến phòng con ở là được rồi!"
"Không được!" Hai người trăm miệng một lời từ chối.
"Tại sao không được?" Mẹ Lạc thấy hai người ăn ý phản đối như vậy, có chút khó hiểu.
Lạc Điềm Hân cùng Trình Hạo nhìn nhau nói: "Như vậy không tốt! Chúng con nên ở riêng đi!"
"Các con dù sao cũng là người yêu, ở cùng một chỗ thì có gì sao?"Bà rất cởi mở , hơn nữa bà rất hài lòng người đàn ông này, nếu hai người có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, kết hôn rồi sinh con, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Làm sao mà Lạc Điềm Hân có thể ở cùng phòng với anh? Hai người căn bản là giả bộ! Nếu như ở cùng một phòng, xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?
"Không tốt! Vẫn nên ở riêng thì tốt hơn!"
Mẹ Lạc đẩy hai người tới phòng của Lạc Điềm Hân, "Mẹ không ngại, con để ý cái gì? Hay là hai người không phải người yêu, cho nên không dám ở cùng phòng?"
"Dĩ nhiên không phải!" Hai người trăm miệng một lời, Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo lần nữa.
Trình Hạo giải thích nói: "Bác gái, bởi vì là ở nhà, Hân Hân khá xấu hổ! Nếu Hân Hân không muốn, vậy chúng cháu không ở chung."
Mẹ Lạc trừng mắt nhìn hai người, thật là không nắm chặt cơ hội.
"Không có phòng dành cho khách, phòng dành cho khách bị mẹ làm làm nhà kho rồi, không thể cho người ở."
Sẽ không đúng lúc như vậy chứ? "Chuyện khi nào? Lần trước con về, không phải họ hàng nhà mình còn ở được sao?"
Mẹ Lạc đứng ở cửa, ngăn hai người ra, "Lần trước đã rất lâu rồi! Hơn nữa con không nói muốn dẫn người về nhà, đương nhiên là mẹ chưa dọn dẹp!"
Lạc Điềm Hân mím môi, nếu là cô, khẳng định sẽ dọn dẹp phòng khách cả đêm.
"Bằng không như vậy, cháu ngủ phòng khách!" Trình Hạo đề nghị, đương nhiên là anh muốn ngủ ở trong phòng, nhưng là rất dễ nhận thấy, mẹ Lạc không muốn cho anh ngủ phòng dành cho khách, mà Lạc Điềm Hân cũng không muốn anh ngủ trong phòng của mình,trừ cách này ra thì không còn cách nào khác.
Mẹ Lạc kiên quyết phản đối, "Như vậy sao được? Cháu khách quý, sao có thể ngủ phòng khách?"
"Cháu ngủ phòng khách cũng được!" Anh là Đại Thiếu Gia, hơn nữa còn là người giúp cô, tại sao có thể ngủ phòng khách, nếu có ngủ, thì phải là cô chứ?
"Không cho! Mẹ nói hai người các con có phải người yêu hay không? Vì vấn đề ngủ ở đâu mà ầm ĩ lâu như vậy? Có phải hai người gạt mẹ không?" Mẹ Lạc bất giác cảm thấy kỳ quái.
Lạc Điềm Hân ảo não, vội vàng nói: "Được rồi! Chúng con ngủ một phòng! Mẹ, ngủ ngon!"
Nói xong lập tức đóng cửa lại.
Trình Hạo thành công chiếm giữ phòng cô rồi, "Mẹ cô thật thú vị!"
Lạc Điềm Hân không cho là vậy, "Anh không phải nói mẹ tôi rất giống với mẹ anh sao? Vậy sao anh không cho là mẹ anh thú vị?"
"Có lẽ bà là thú vị, nhưng mà tôi không nhớ bà thú vị chỗ nào!" Trình Hạo đối với mẹ mình, đơn giản là có lời mà không thể nói.
Trình Hạo nhìn giường lớn 1m8, hỏi cô: “Tối nay cô ngủ trên giường hay là dưới đất?"
Ngủ dưới đất? Anh không phải là muốn để cho cô ngủ dưới đất chứ? Mặc dù anh là Đại Thiếu Gia, nhưng sẽ không có phong độ như vậy chứ?
"Anh nói là, muốn tôi ngủ dưới đất?"
Trình Hạo nằm xuống giường, "Chẳng lẽ muốn tôi ngủ dưới đất sao? Dĩ nhiên, tôi cũng không ngại khi hai người chúng ta ngủ chung giường."
Lạc Điềm Hân nhìn giường, mặt đỏ lên.
Đương nhiên là cô không muốn ngủ dưới đất, nhưng nếu không ngủ dưới đất, nhất định phải ngủ cùng giường với anh.
"Dù sao. . . . . . Cũng đã vào, vậy. . . . . . Cho anh một nửa!"
Trình Hạo đến gần Lạc Điềm Hân, đầu cố ý cúi xuống, "Cô xác định? Cô không phải sợ buổi tối tôi. . . . . ."
Lạc Điềm Hân khẩn trương nuốt nước miếng một cái, "Buổi tối anh muốn làm cái gì?"
"Cô cứ nói đi?"
Cô sợ mà lui về phía sau, "Anh đừng quên, tôi đã thỏa thuận với anh, anh dám làm, thì phải bồi thường cho tôi."
Nghe giọng cô hình như mang theo hoảng sợ, cũng biết mục đích của mình đã đạt được, nên không hù dọa cô nữa.
"Có phải là cô suy nghĩ quá nhiều rồi? Ý của tôi là, cô không sợ tôi ngáy to vào buổi tối sao?"
Ngáy to? Ồ! Hoàn hảo là ngáy to! Lạc Điềm Hân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sao anh lại đáng ghét như vậy? Lại chỉnh cô.
"Tôi. . . . . . Tôi không sợ, không quan trọng."
"Vậy thì tốt! Vậy chúng ta tắm một cái rồi đi ngủ!"Trình Hạo Hiên quả thật cũng mệt mỏi, bởi vì hôm nay mẹ Lạc hỏi quá nhiều, làm hại anh trả lời rất nhiều.
"Ừm! Anh đi tắm trước đi!" Lạc Điềm Hân chỉ phòng phòng tắm nói.
Cô chờ anh ngủ thϊếp đi, mới tắm, bằng không sẽ lúng túng!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Có thể là ngày hôm qua thần kinh khẩn trương cao độ, khiến buổi tối Lạc Điềm Hân ngủ rất sâu, buổi sáng cũng dậy trễ.
Lúc mở mắt, Trình Hạo Hiên đã không còn bên cạnh, cũng không biết đi đâu rồi.
Sau khi Lạc Điềm Hân ăn sáng xong, mới nhìn thấy anh một thân quần áo thể thao trở về, hơn nữa còn nghiêm túc.
Chuyện gì xảy ra? Sáng sớm đã có người chọc giận anh rồi sao?
"Anh muốn đi mua đồ không?" Cô tính đi mua một ít thứ cần thiết, ngày hôm qua lúc trở về, đem rất ít vật dụng hằng ngày.
Trình Hạo cầm khăn lông lau mặt của mình, "Chờ tôi tắm xong rồi nói."
Buổi sáng khi anh thức dậy, phải vận động ra mồ hôi, sau khi tắm mới có thể khôi phục, cho nên hiện tại, anh căn bản không muốn nói chuyện.
Lạc Điềm Hân bất mãn với thái độ của anh, sao lại có cảm giác cô đang cầu xin anh? Thật là ghét.
Nhưng cô vẫn phải chờ, bởi vì nếu như cô không chờ, lát nữa anh nhất định sẽ lấy dáng vẻ cấp trên mà áp bức cô, cô thật là đáng thương, thời gian nghỉ phép, đều bị cấp trên áp bức .
Đợi một hồi lâu, anh mới ra khỏi phòng.
Lạc Điềm Hân lấy xe ngựa nhỏ trong nhà ra, Trình Hạo ngăn cô lại, "Cô sẽ không ngồi xe ngựa mà đi chứ?"
Nếu muốn ngồi xe ngựa, gọi anh đi cùng làm gì?
"Đúng!"
Anh tỏ vẻ không đồng ý, xe nhỏ như vậy, muốn ngồi hai người?
"Nếu cô muốn đi cái này, tại sao hỏi tôi muốn đi cùng không? Tôi cho là cô muốn tôi lái xe đi!"
"Không phải! Tôi chỉ hỏi anh muốn mua đồ không? Hơn nữa vào trấn nhỏ đi xe ngựa dễ dàng hơn lái xe hơi." Lạc Điềm Hân chọn đi xe ngựa nhỏ không phải là không có đạo lý, đừng xem trấn nhỏ như vậy, nhưng người cũng rất nhiều, đặc biệt là người lái xe.