Bà Xã Thư Ký

4.38/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Những cô nàng thư ký bốc lửa bên cạnh những anh chàng giám đốc thường đem đến cho bạn đọc những sự tò mò. Truyện Bà Xã Thư Ký của tác giả Diệp Tinh lại càng thu hút bạn đọc hơn. …
Xem Thêm

Lạc Điềm Hân thấy một sợi dây chuyền mà nhiều tiền như vậy, cảm thấy có chút nôn, nhưng mà Giang Hách là người có tiền, muốn mua đồ cho vợ, đương nhiên không thể rẻ!

Trình Hạo Hiên nói tiếp: "30 vạn!"

Giang Hách liếc mắt nhìn Trình Hạo Hiên, thấy được khıêυ khí©h trong mắt anh, xem ra là muốn nhằm vào anh (GH).

Anh nói với Lạc Điềm Hân bên cạnh: "Em nói, anh ta đấu thầu sợi dây chuyền này có phải vì em hay không?"

Lạc Điềm Hân bị anh nói đến đỏ mặt, không phải chứ? Có lẽ là anh (THH) đưa cho người yêu mới của anh bây giờ?

"Đừng đoán mò, anh ra giá đi! Anh phải tặng cho Man Man đấy!"

Giang Hách tiếp tục ra giá.

Hai người anh truy tôi đuổi, đem giá tiền kéo lên 150 vạn, những ông chủ khác đã tạm ngừng ra giá sớm, không tính gia nhập cuộc chiến tranh này.

"Đừng ra giá nữa, quá mắc! Sợi giây chuyền kia căn bản không đáng giá!" Mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh lại hét giá cao như vậy, nhưng mà muốn mua một dây chuyền đắt như vậy cho Man Man, Man Man đoán chừng sẽ tức giận?

Giang Hách vẫn cười, "Yên tâm, anh là tình thế bắt buộc, anh không sao, lát nữa anh sẽ buông tay, cũng muốn nhìn anh ta (THH) làm sao?"

Khi Trình Hạo Hiên hét giá tiền 180 vạn, Giang Hách không theo nữa, người cuối cùng sở hữu sợi dây chuyền này là Trình Hạo Hiên.

"Trời ạ! Anh ta điên rồi!" Lạc Điềm Hân thấy sợi giây chuyền kia nhiều nhất là 50 - 60 vạn, nhưng là bây giờ, giá trị con người lại khác nhau hoàn toàn.

Giang Hách nói một cách đầy ẩn ý sâu xa: "Vì phụ nữ, nhiều tiền hơn nữa, người ta cũng sẽ cho."

Lạc Điềm Hân làm bộ như nghe không hiểu lời của anh, "Hiện tại anh vừa tham dự, anh không thích những thứ phía sau?"

"Ừm! Em muốn về?" Giang Hách lật xem ghi chép vật phẩm đấu giá phía sau một lượt, hỏi.

"Ừm! Mệt mỏi! Em muốn về !" Lạc Điềm Hân bị chuyện ngày hôm nay ầm ĩ một phen, đã không còn tâm tình.

Giang Hách lắc đầu một cái, "Hân Hân, thật ra thì em nên nói chuyện với anh ta một chút!"

"Nói chuyện gì? Chúng em cũng đã kết thúc, còn nói gì?" Lạc Điềm Hân liếc Trình Hạo Hiên một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, mới vội vàng thu hồi ánh mắt lại.

"Chẳng lẽ em không cảm thấy, tối nay anh ta như vậy là vì em?" Giang Hách dắt tay của cô, mang cô rời khỏi hội trường.

“Em không cảm thấy!" Có lẽ là anh tặng quà cho người phụ nữ khác mà thôi, mặc dù đắt một chút.

Giang Hách cười, "Xem ra không nhốt em vào phòng, để thời gian cho hai người giải thích, hai người sẽ không hiểu được đối phương."

Lạc Điềm Hân cảm thấy Giang Hách quá nhiều chuyện đi?

"Ai cần anh lo, anh nên quản vợ của anh chứ? Trễ như vậy mà còn ở bên ngoài, anh sẽ không sợ vợ anh nói anh đang ăn vụng sao?"

"Đi cùng với em, cô ấy tin tưởng mười vạn!" Giang Hách không tổn thương cô! Chỉ bàn việc.

Lạc Điềm Hân hừ lạnh một tiếng, người đàn ông này cùng Trình Hạo Hiên hư hỏng giống nhau.

Vẻ mặt Lạc Điềm Hân buồn thiu, nhìn báo hôm nay.

Cái tựa đề này thật lớn đi? Hình ảnh quá rõ ràng? Nếu như bị người trong nhà thấy, nhất định sẽ hỏi.

Chuông cửa vang lên, cô đi mở cửa, thấy Giang Hách cùng Chu Man Man.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt mất hứng của Giang Hách, "Anh nói, làm sao bây giờ?"

Chu Man Man trực tiếp đi vào phòng khách, hoàn toàn không cần tiếp đãi, cầm tờ báo lên, lát sau rồi cười to, Giang Hách cũng mỉm cười.

"Cười cái gì mà cười? Hiện tại tớ thành người thứ ba rồi!" Sớm biết như vậy, sẽ không nghe hai người, đi tham gia bữa tiệc! Hơn nữa phóng viên trong bữa tiệc lại nhiều như vậy? Hiện tại thật là tiếng xấu lan xa rồi.

Chu Man Man nhìn tờ báo từ đầu đến cuối qua một lần, thật ra thì cô đã xem ở nhà rồi, nhưng mỗi bài báo đều không giống nhau, cho nên cô lại xem thêm một lần.

"Người nào? Người thứ ba là vợ chồng chúng tớ." Chu Man Man không chút để ý nói.

Lạc Điềm Hân lấy tờ báo từ trên tay cô, "Đừng xem! Thật là ghét!"

"Thật ra thì như vậy cũng tốt! Tối thiểu có thể nói cho Trình Hạo Hiên, cậu là hoa lại có chủ!" Chu Man Man nhạo báng nói.

Lạc Điềm Hân trừng mắt nhìn Chu Man Man, "Làm ơn, tớ không tính cái này, là cha mẹ của tớ, được không? Nếu để bọn họ thấy, trời cũng sập xuống!"

Chu Man Man dứt khoát nói: "Yên tâm, trời sập xuống thì có Hách! Anh ấy sẽ chống giúp chúng ta."

Thật không chịu nổi người phụ nữ này! Lạc Điềm Hân thở dài, "Chỉ hy vọng bọn họ không xem TV, không đọc báo!"

"Đoán là chưa thấy, hiện tại chưa gọi điện thoại!" Giang Hách an ủi cô nói.

Vừa nói xong, chuông điện thoại liền vang lên.

"Giang Hách, cái đồ quạ đen này!" Lạc Điềm Hân chưa bao giờ biết lời của anh lại linh như vậy!

Giang Hách cũng xấu hổ, anh không cố ý.

Lạc Điềm Hân lấy điện thoại di động ra, nhưng số hiển thị không phải điện thoại nhà, là Trình Hạo Hiên .

Cô nhìn bọn họ một cái, "Là Trình Hạo Hiên!"

"Ôi chao, rốt cuộc đã gọi tới! Mau nhận!" Chu Man Man cười nói.

Cô đã sớm dự đoám, Trình Hạo Hiên xem báo, nhất định sẽ tìm Lạc Điềm Hân , tối hôm qua Giang Hách nói tình hình bữa tiệc cho cô biết, xem ra hai người có thể giải quyết chuyện này rất nhanh.

Nhận sao? Cô không muốn! Lạc Điềm Hân do dự.

Chu Man Man đoạt lấy điện thoại, để Giang Hách giúp một tay nghe điện thoại, "Anh nhận!"

"Này, đừng quậy!" Lạc Điềm Hân muốn lấy lại điện thoại.

Giang Hách hiểu ý vợ, lập tức nhận điện thoại, còn thuận tiện mở loa ngoài, "Này, chào anh!"

Đối phương trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Lạc Điềm Hân có ở đó không?"

"Cô ấy à?" Giang Hách nhìn Lạc Điềm Hân một cái, chỉ thấy cô khẩn trương nhìn điện thoại di động, "Đang tắm!"

Chu Man Man cười đến muốn chết! Lần này là muốn chỉnh chết anh ta!

Trình Hạo Hiên Hiên đoán chừng đã tức điên, thật lâu sau mới nặn ra mấy câu từ trong kẽ răng, "Bây giờ anh ở nhà cô ấy?"

Qua điện thoại, Lạc Điềm Hân biết hiện tại anh rất tức giận, như muốn lao ra từ trong điện thoại.

"Được rồi, đừng ồn ào!" Cô lấy điện thoại, tự mình nhận, "Có chuyện gì không?"

Trình Hạo Hiên đã tận lực đè nén lửa giận của mình, nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy hiện tại không thể không tức giận.

"Vừa rồi là Giang Hách?"

Cô nhìn bộ mặt mong đợi của hai vợ chồng, "Ừm!"

"Lập tức đuổi anh ta ra ngoài! Anh muốn đến nhà của em! Anh có chuyện muốn nói với em!" Trình Hạo Hiên khẩn cấp hạ mệnh lệnh nói.

Lạc Điềm Hân không chịu nổi giọng ra lệnh như vậycủa anh, cô không phải là cấp dưới của anh, tại sao phải nói với cô như vậy?

"Tại sao phải nghe lời anh? Anh có chuyện gì thì nói trong điện thoại là được, tôi không rảnh!"

Trình Hạo Hiên lặp lại lần nữa, liền cúp điện thoại, hoàn toàn không nghe lời cô nói.

Lạc Điềm Hân nhìn chằm chằm điện thoại, cái gì vậy? Rốt cuộc là muốn thế nào?

"Thế nào? Anh ta muốn tới sao?" Chu Man Man tò mò hỏi.

"Ừm!" Lạc Điềm Hân gật đầu.

Giang Hách ôm vợ, "Vậy chúng ta đi!"

Chu Man Man không nghĩ vậy, "Đừng! Chúng ta trốn ở đây, xem một chút đi?"

"Chu Man Man!" Cô (CMM) cố ý muốn nhìn chuyện cười của cô (LĐH)?

"Hân Hân, tớ là vì cậu, được không? Nếu như hai người không thể nói chuyện, đánh nhau, chúng tớ có thể cứu cậu ra ngoài trước!"

"Không cần! Tớ có thể ứng phó!" Lạc Điềm Hân cám ơn ý tốt của cô, cô chỉ muốn xem kịch mà thôi.

Giang Hách cũng giúp, "Đi thôi! Quấy rầy người ta như vậy, nếu không hòa hợp lại thì làm sao?"

"Em không muốn hòa hợp với anh ta!" Lạc Điềm Hân không phải vì vậy mà đuổi bọn họ ra ngoài .

Đột nhiên, chuông cửa vang lên!

Ba người nhìn về phía cửa, sao lại nhanh như vậy?

"Cậu cũng thấy đấy, không ra được, chúng tớ trốn giỏi lắm!" Chu Man Man lôi kéo chồng, trốn vào phòng của Lạc Điềm Hân.

Thêm Bình Luận