Cho tới bây giờ, Trình Hạo Hiên chưa từng nghĩ như vậy, có lẽ ban đầu, mục đích hai người ở chung với nhau là giúp lẫn nhau, giải quyết cha mẹ đối phương, nhưng sau này, làm sao anh có thể nghĩ như vậy?
"Anh không có! Anh thật lòng với em!"
"Vậy tại sao mỗi lần đều không nói được lý do?" Lạc Điềm Hân nhìn ánh mắt của anh, anh giống như đã từng rèn luyện, vô luận hỏi cái gì, trong ánh mắt của anh cũng không có sự thay đổi.
Anh nói với cô rất nhiều lần rồi, không biết, đểu không biết! Tại sao nhất định phải hỏi, hơn nữa còn ở nơi nhiều người như vậy. Anh biết cô có chút dài dòng, cũng biết cô sẽ vì một chuyện, mặc kệ như thế nào, đều muốn hỏi rõ ràng, nhưng về chuyện này, ngay cả chính anh cũng không biết, phải nói thế nào?
"Còn nữa, anh có tiền, có gái đẹp? Tại sao anh nói yêu tôi? Thích, chứ không phải yêu! Rốt cuộc là anh có thích tôi không?" Không thể trách cô nghĩ nhiều về điều này như vậy.
Sao cô lại thích nghĩ những thứ này? Nếu cô thích giận thì cứ giận là được. Dù sao cô từng cãi, "Chuyện không nói nên lời hay không nói được vốn không quan trọng. Em đã cứng rắn nói như thế thì anh cũng không thể nói gì hơn. Nếu nói anh không thật, vậy thì không thật là được rồi."
Lạc Điềm Hân nhìn anh, không ngờ anh nói ra lời tổn thương người như vậy.
Cô tức giận tát anh một cái, sau khi đánh xong, lập tức hối hận, mình lại đánh anh.
Trình Hạo Hiên Hiên giật mình nhìn cô, cô dám đánh anh?
Người phụ nữ này là điên rồi sao? Người chung quanh không khỏi toát mồ hôi lạnh giùm cô, cô lại có dũng khí dám đánh Trình Hạo Hiên.
"Tôi. . . . . ." Lạc Điềm Hân muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, là anh tổn thương cô trước. Nhưng mà, cô mang theo ánh mắt sợ sệt nhìn anh, bởi vì này đây là lần đầu tiên cô tức giận đánh anh như vậy .
"Lạc Điềm Hân, em điên rồi sao?" Trình Hạo Hiên nắm tay của cô lên, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xé cô ra.
"Tôi không sai, là anh tổn thương tôi!" Lạc Điềm Hân không biết tìm lại dũng khí từ chỗ nào, lại dám đối mặt với cơn tức giận của anh.
Trình Hạo Hiên cầm tay cô thật chặt, như muốn bóp nát xương cốt của cô, cảm thấy sắc mặt cô tái nhợt vì đau đớn, mới thả cô ra, "Biến, tôi không muốn gặp lại em!" Trình Hạo Hiên dùng giọng nói lạnh hơn băng nói.
Lạc Điềm Hân nghe thấy câu này, trừ lông tơ toàn thân dựng lên, cũng cảm thấy, chuyện cô tích hoàng tử cùng cô bé lọ lem, đã đến lúc kết thúc.
Thân thể của cô run rẩy, cô chưa từng có từng đau lòng như hôm nay.
Cô cố gắng, giả vờ như không có việc gì mà đi, nhưng khi xoay người lại, không kiềm chế được nước mắt, chỉ có thể để nó cứ chảy như vậy.
Chu Man Man biết được tin tức Lạc Điềm Hân chia tay, lập tức bỏ chồng, hơn nữa còn rất dứt khoát nói, tâm trạng của phụ nữ không tốt sẽ mua đồ, nếu như cô (LĐH) không đủ tiền, vậy thì dùng credit (thẻ tín dụng) của chồng cô (CMM), xem như là an ủi cô (LĐH), cho nên cô lập tức lôi Lạc Điềm Hân ra khỏi chăn, hai người lái xe tới Công Ty Bách Hóa.
Lạc Điềm Hân căn bản không có tâm tư mua đồ, chỉ buồn bã nhìn bốn phía.
"Ôi chao, không nên như vậy! Ra ngoài phải mua đồ! Hôm nay, tớ có credit, tùy cậu quẹt!" Chu Man Man an ủi cô nói.
Lạc Điềm Hân nhìn về phía bạn tốt, tại sao bạn tốt có thể hạnh phúc như vậy ? Cô cho là mình tìm được hạnh phúc, nhưng cái gì cũng không lấy được, ngược lại còn mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như tim của mình.
"Hân Hân! Thất tình mà thôi, không có gì to tát! Đau hai ngày rồi sẽ không có chuyện gì." Thật ra thì cô cũng không biết vì sao bọn họ sẽ chia tay, mà ngày Lạc Điềm Hân thất tình, cô (LĐH) không nói gì nói với cô cả, cô mới biết được, vì chồng cô đến công ty của Trình Hạo Hiên, nghe người ta nói.
Nếu đau hai ngày sẽ không có chuyện gì thì tốt quá, nhưng từ ngày ấy trở đi, tính đến hôm nay đã bốn ngày rồi, trong bốn ngày này, cô đều buồn bã.
"Hiện tại, cậu không đi làm?" Chu Man Man cảm thấy nhất định là cô (LĐH) không có cách trở về, đối mặt với người đã từng là bạn trai.
"Ừm! Nhưng mà tớ chưa từ chức!" Lạc Điềm Hân trả lời.
Chu Man Man cảm thấy kỳ quái, "Tại sao? Chẳng lẽ cậu muốn làm lại với anh ta?"
"Không phải ! Tớ chỉ quên!" Dù sao thì cô không đi làm, anh sẽ có lý do đuổi việc cô, tại sao cô phải làm điều thừa, hơn nữa anh nói không muốn gặp lại cô!
Chu Man Man cẩn thận nhìn Lạc Điềm Hân, "Cậu yêu anh ta sâu như vậy sao?"
Mọi người đều nói tình yêu đầu là khó quên, nhìn cô (LĐH) như vậy, đoán chừng cô sẽ không quên dễ dàng như vậy mới đúng.
Lạc Điềm Hân nhớ lại lời của Chu Man Man, cô thừa nhận, cô yêu anh, nhưng đây là tình yêu không được đáp lại (yêu đơn phương) .
"Vì sao hai người chia tay?" Cô thấy họ đi chung với nhau, cô hiểu! Hơn nữa cô rất hiểu, tại sao hai người giúp lẫn nhau, sau đó ở cùng nhau.
Lạc Điềm Hân do dự một chút, sau đó quyết định nói với Chu Man Man, dù sao thì Chu Man Man là bạn tốt của cô, người có thể giúp cô giải quyết, phân tích tình huống, cũng chỉ có cô (CMM).
Sau khi Chu Man Man nghe xong, liền nổi giận, Trình Hạo Hiên lại là loại đàn ông như vậy, quả thật là làm mất mặt đàn ông, "Cậu tát rất đúng, nếu đổi lại là tớ…...tớ sẽ tìm xã hội đen, hung hăng dạy dỗ anh một lần, hơn nữa không bỏ qua người phụ nữ kia!"
Lạc Điềm Hân nhìn Chu Man Man giúp cô như vậy, trong lòng cũng không còn đau khổ như vậy.
"Nếu như cậu cảm thấy cái này không đủ tàn nhẫn, vậy thì chúng ta tự mình ra tay?"
Cô cười, "Man Man, quá khoa trương rồi!"
"Ai bảo anh ta chọc cậu không vui?" Hiện tại, Chu Man Man có chút hối hận, nếu ban đầu mình không nói ra biện pháp tìm bạn trai giả, như vậy hai người sẽ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới, sẽ không có cục diện hôm nay.
"Được rồi! Bây giờ tớ không buồn nữa!" Lạc Điềm Hân biết Chu Man Man muốn mình vui vẻ một chút, mới nói như vậy, đã như vậy, mình cũng không có lý do gì đau khổ nữa.
Chu Man Man gật đầu một cái, "Vậy thì tốt!"
"Chuyện đã qua, lần sau tớ kêu chồng tớ dẫn cậu party chơi, sau đó tìm bạn trai mới." Chu Man Man rất yên tâm với những người bạn bên người Giang Hách, tối thiểu đều là nhân vật an toàn.
Sớm biết như vậy, đã giới thiệu những người đàn ông tốt cho cô.
Lạc Điềm Hân cười cười, "Rồi, nói sau đi!"
Chu Man Man không để ý tới cô! Lập tức chào hàng, như vậy tên khốn Trình Hạo Hiên mới biết, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, không tìm về được.
"Vậy cứ tiếp tục đi dạo phố đi!Tớ sẽ giữ lời! Credit này là của chồng tớ, tùy tiện mua!" Một tay Chu Man Man giơ credit lên, nói với Lạc Điềm Hân.
"Là cậu nói nha! Vậy tớ sẽ không khách khí?" Lạc Điềm Hân nhận thẻ từ trên tay cô nói.
"Không thành vấn đề!"
Lạc Điềm Hân lập tức dẫn Chu Man Man tay đi dạo phố, mặc dù nói thì nói như thế, nhưng cô sẽ không dùng, chỉ cảm ơn lòng của bạn tốt.
Lúc hai người đang đi dạo vui vẻ, có người vỗ bả vai Lạc Điềm Hân một cái, cô quay đầu lại, thấy mẹ Trình.
"Bác gái!" Nhìn thấy bà, làm Lạc Điềm Hân có chút lúng túng!
Trình mẫu bất mãn, "Không phải bảo con kêu là mẹ sao? Sau lại kêu là bác gái?"
Mấy ngày trước, cô còn gọi bà là mẹ, khi đó cô rất vui vẻ! Mới mấy ngày, lại không gọi?
Mẹ Trình không biết chuyện của hai người bọn họ sao? Lạc Điềm Hân cùng Chu Man Man liếc mắt nhìn nhau.
"Thế nào? Con đi dạo phố cùng bạn? Mua nhiều đồ như vậy? Tại sao không gọi Hạo Hiên tới, giúp con xách đồ?"
Mẹ Trình đau lòng nhìn Lạc Điềm Hân.
Đây chính là con dâu bà thích nhất, dĩ nhiên không thể để cô mệt nhọc.
Lạc Điềm Hân ngượng ngùng nói với bà: "Bác gái, con với tổng giám đốc. . . . . . Chia tay!"