Lạc Điềm Hân cảm thấy kỳ quái, tại sao anh muốn cầu xin Tưởng Anna?
"Chuyện gì xảy ra?"
"Người chịu trách nhiệm mảnh đất kia ở thành Bắc chính là cha của Tưởng Anna, hôm nay gặp cô ta, vì mảnh đất kia mà thôi." Trình Hạo Hiên giải thích nói, tại sao người phụ nữ này lại không tin tưởng anh như thế?
Lúc này Lạc Điềm Hân mới nhớ tới, vì mảnh đất kia mà lúc trước rất hao tâm tổn trí, nghe nói là nhà họ Tưởng cố ý gây khó khăn, không ngờ thì ra là công ty của dòng họ Tưởng Anna!
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Cô như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Để Tưởng Anna hỏi giùm anh, vì sao cha cô ta không mua đất cho anh." Trình Hạo Hiên biết cô đã hiểu rõ mọi chuyện, cô sẽ tức giận vì chuyện bịa đặt hoàn toàn chứ?
Lạc Điềm Hân nghe xong cũng yên tâm, sau đó liếc anh một cái, "Chuyện Tưởng Anna không tôn trọng em vào ban ngày, em không nói nữa."
Trình Hạo Hiên ngoắc tay, để cô tới đây.
"Cái gì?" Cô đưa lỗ tai tới, nghĩ anh nói gì với cô.
Nhưng Trình Hạo Hiên ấn lên môi của cô một nụ hôn, "Ngoan ngoãn nghe lời, mới giống Lạc Điềm Hân!"
Lạc Điềm Hân mắc cỡ đỏ mặt, đánh vai của anh một cái, "Ghét!"
Trình Hạo Hiên hài lòng cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời đêm, "Tối nay rất nhiều sao!"
Lạc Điềm Hân cũng ngẩng đầu nhìn trăng và sao, đúng vậy! Trăng sao nơi này giống như ở quê nhà cô, trăng sao đều sáng một mảnh như vậy. Trong thành phố lớn, rất khó thấy được cảnh tượng như vậy, nhưng ở biệt thự trên đỉnh núi này của anh, có thể nhìn rõ ràng.
"Thích vừa ăn cơm vừa ngắm những vì sao không?" Khóe miệng Trình Hạo Hiên chứa đựng nụ cười nhạt hỏi cô.
Nét mặt của cô rất sáng, còn sáng hơn so với ánh trăng cùng sao kia.
"Thích! Dĩ nhiên là thích!" Cảm thấy như thế thật là đẹp, thật hạnh phúc.
Trong một buổi tối như vậy, không nóng bức, hơn nữa bữa tối phong phú, còn có thể thấytrăng sao xinh đẹp như vậy, sao cô có thể không thích?
Trình Hạo Hiên nghe câu trả lời của cô, rất vừa lòng.
Lạc Điềm Hân đột nhiên nghĩ, toàn bộ đều được sắp xếp, không phải anh cố ý làm như vậy chứ? Vì cái gì ?
“Buổi chiều hôm nay anh nói muốn đi ra ngoài một chút, là muốn đi lấy lắc tay này sao?" Lạc Điềm Hân nâng lắc tay trên tay mình lên hỏi anh.
Trình Hạo Hiên nhìn cô, "Nếu như anh không đi lấy cái lắc tay này, em cho rằng anh đi đâu?"
Lạc Điềm Hân có phần lúng túng, lúc ấy cô suy nghĩ rất nhiều chuyện! Hơn nữa đều lộn xộn lung tung, mình cũng không biết mình suy nghĩ những gì, nhưng không có một chuyện tốt .
"Ha ha, thì ra là như vậy sao! Lúc đó em rất tò mò anh đi nơi nào! Hơn nữa cũng lo lắng cho anh!" Cô cười trừ mà nói với anh.
Trình Hạo Hiên cười lạnh, "Thôi đi! Anh thấy em nhất định là nghĩ mấy chuyện kinh khủng!"
Cô không có! Nhưng mà muốn nói, có phải anh đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác không.
"Làm gì mà nói em như vậy, em chỉ lo lắng thôi!" Thân là bạn gái của anh, chẳng lẽ không có hành động lo lắng như vậy sao? Nói thế nào thì bên ngoài cũng có rất nhiều người phụ nữ tốt hơn cô gấp 1000 lần một vạn lần!
Trình Hạo Hiên kéo cô tới ngồi trên đùi, "Yên tâm, trong lúc chúng ta ở chung một chỗ, anh tuyệt đối không làm chuyện gì quá phận, anh không phải là loại đàn ông đó!"
"Được rồi! Em nghe rồi!" Ngón tay xinh xắn của Lạc Điềm Hân nhéo chóp mũi của anh nói.
"Còn nữa, tại sao anh muốn mua lắc tay cho em? Tại sao muốn sắp xếp bữa ăn tối tối nay? Còn làm như ăn cơm dã ngoại."
Hơn nữa cô còn thấy, ăn cơm dã ngoại cao cấp nhất.
Trình Hạo Hiên Hiên thoáng có chút tức giận, chẳng lẽ muốn cùng bạn gái của mình hẹn hò, cũng không thể so sánh với mấy chuyện không tầm thường sao?
"Lạc Điềm Hân, vấn đề bây giờ của em thật nhiều, anh chỉ muốn sắp xếp như vậy cho em, không được sao?"
Lạc Điềm Hân hiểu, gật đầu, biết anh nỗ lực vì thật lòng với cô, thẳng thắn thổ lộ tình yêu với cô, nhưng cảm thấy kỳ cục, thật không hiểu tại sao?
"Được rồi! Đã như vậy, không phải chúng ta nên thưởng thức bữa tốt, còn có cảnh đêm xinh đẹp như vậy?" Lạc Điềm Hân cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì vô luận hỏi bao lâu, anh đều không nói.
Rõ ràng rất thích cô, bởi vì cô luôn không có tỏ thái độ, cho nên anh phải khó hiểu như vậy, không chịu thừa nhận mình thích cô?
Lạc Điềm Hân còn ngồi ở trên đùi của anh, tự tay cắt thịt bò bít tết cho anh, còn đích thân đưa tới miệng của anh, "Rất ít thấy bạn gái tốt như vậy, phải không?"
Trình Hạo Hiên chỉ cười không nói.
"Ăn nhanh lên một chút, xuống núi trễ sẽ không an toàn!" Lạc Điềm Hân đã ăn gần hết miếng thịt bò bít tết của mình, miếng thịt của anh còn lớn như vậy, làm sao mà ăn cái gì cũng nho nhã hơn phụ nữ?
Trình Hạo Hiên bỏ nĩa xuống, cầm dao lên, tự mình cắt, "Tối nay anh không tính xuống núi."
"Cái gì? Không xuống núi? Vậy em phải làm thế nào?" Ngày mai cô còn muốn đi làm, coi như anh cũng muốn đi, nhưng đây không phải là rất tốt?
Trình Hạo Hiên liếc cô một cái, "Ở lại chỗ này, tối nay ở cùng anh!"
Lạc Điềm Hân vừa nghe thì hiểu, nhưng cô không muốn, "Đừng! Em muốn về nhà!"
"Vậy thì em tự xuống đi!" Trình Hạo Hiên không cản cô, dù sao cô có thể đi thì đi!
"Trình Hạo Hiên!" Lạc Điềm Hân bị anh làm cho tức giận, nói cái gì vậy?
Trình Hạo Hiên đã ăn gần xong miếng thịt bò bít tết trước mặt mình, "Cho nên, chỉ cần em ngoan ngoãn đợi, sáng sớm ngày mai anh sẽ đưa em về nhà thay quần áo trước."
Như vậy, Lạc Điềm Hân không thể thỏa hiệp sao? Chỉ có thể vô điều kiện thỏa hiệp, "Anh cố ý!" Lạc Điềm Hân trợn mắt nhìn anh vài lần nói.
"Em không cảm thấy sao rất đẹp sao? Hơn nữa còn giống ánh sao ở quê nhà em, trên đỉnh đầu cũng có mấy ánh sao rất sáng sao?" Trình Hạo Hiên ôm eo thon của cô, ngẩng đầu nhìn trời nói.
Lạc Điềm Hân dựa vào bờ vai của anh, cảm thấy cách mình rất gần bầu trời, "Hình như là như vậy!"
"Về sau, nơi này thuộc về em, để em ngắm sao, em có thể tới đây bất cứ lúc nào." Trình Hạo Hiên nghiêng đầu, hôn tai của cô.
"Có thật không? Thật sự là em bất có thể tới cứ lúc nào sao?" Nơi cao cấp như vậy, chẳng lẽ anh không sợ cô trộm đồ?
Trình Hạo Hiên từ tai chuyển đến cổ của cô, nhẹ nhàng, tỉ mỉ hôn da thịt của cô, "Dĩ nhiên! Chỉ cần em muốn!"
"Thật tốt quá!" Cô rất thích nơi này, mặc dù không đi vào trong nhà nhìn, nhưng phong cảnh bên ngoài đã để cô yêu thích rồi, "Cám ơn anh! Anh cho em rất nhiều thứ tốt đẹp!" Lạc Điềm Hân ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh nói.
Trình Hạo Hiên có chút không quen với bộ dáng nghiêm túc của cô, nhưng vẫn rất thích cái bộ dáng này của cô.
Tình ái đi qua, Lạc Điềm Hân ôm lấy hông của Trình Hạo Hiên, cảm nhận sự ấm áp mà anh cho cô.
Thật hy vọng bọn họ có thể như vậy, nếu nói trước đây không hài lòng với anh, vậy thì bây giờ có thể nói siêu cấp hài lòng, hơn nữa còn thích anh như vậy.
Ở chung lâu mới phát hiện, thì ra trừ tính tình không phải tốt ở ngoài, cái khác anh đều rất tốt, hơn nữa đối với tiêu chuẩn chọn chồng của mình trước kia, anh lại có nhiều điểm phù hợp, anh chính là người đàn ông cô muốn tìm trong đời?
Nếu vậy thì thật là tốt quá, cứ hồ đồ như vậy thì tìm được người mình thích.
Nhưng mình vẫn không hiểu, rõ ràng có nhiều thiên kim có tiền, người ta lại đẹp, tại sao anh chọn cô? Đây là điều cô nghĩ không ra. Nhưng anh không dễ dàng nói cho cô biết? Có thể anh muốn chơi đùa mà thôi, có thể dễ dàng ứng phó cha mẹ hơn?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Trình Hạo Hiên vuốt mái tóc của cô hỏi.
Lạc Điềm Hân nắm tay của anh, giơ lên, "Anh muốn biết sao?"