Thật quá lãng mạn, nếu cô có thể được cầu hôn lãng mạn như vậy thì tốt.
Nhưng nhìn người đàn ông kia, đoán chừng cầu hôn cũng sẽ tiết kiệm, trực tiếp nhảy đến nơi tổ chức hôn lễ đi?
Đột nhiên cô gõ đầu của mình một cái, mình đang nghĩ gì thế? Anh sẽ kết hôn cùng cô sao? Cái này làm cho cho người ta rất hoài nghi! Mặc dù cha mẹ hai bên đều thúc giục, nhưng là tính anh càng ép càng không làm, sẽ không ngoan ngoãn nghe lệnh!
Hơn nữa, cô muốn gả cho anh sao? Mình thích anh thật sao? Không phải muốn hưởng thụ cuộc sống hoàng tử cùng cô bé lọ lem mới không từ chối sao?
Coi như thế thật, cô cũng không kềm chế được rồi, cô thích cuộc sống như bây giờ, thích mỗi sáng chạy đến công ty thấy anh.
Thích khi anh đến phòng làm việc, sẽ dịu dàng ôm hôn cô, thích dùng bữa tối cùng anh vào lúc tan việc, mặc dù không có cái gì không giống với cuộc sống tầm thường, nhưng chỉ cần anh đối tốt với cô, cô cũng chưa có yêu cầu gì.
"Đang suy nghĩ gì?" Không biết từ lúc nào, Trình Hạo Hiên đi khỏi phòng làm việc, nhìn cô hỏi.
Lạc Điềm Hân lập tức tươi cười, "Không có!"
"Không có? Giờ làm việc mà nghĩ lung tung, em không sợ anh đuổi việc sao?" Trình Hạo Hiên phát hiện, gần đây mình nói chuyện dịu dàng hơn nhiều, bởi vì anh muốn che chở người phụ nữ trước mắt.
Lạc Điềm Hân đứng lên, đôi tay vòng qua cổ của anh, "Anh sẽ không! Nếu anh đuổi việc em, vậy thì về sau anh sẽ không thấy em!"
Trình Hạo Hiên làm bộ như không cần, "Không sao! Không thấy thì không thấy, chẳng qua anh nghĩ, em sẽ nghĩ tới anh?"
"Thối tha! Em sẽ không!" Mỗi lần đều nói như vậy, nói như cô không dám rời khỏi anh thật, đáng ghét.
Trình Hạo Hiên nhìn đồng hồ, "Được rồi, không thèm nghe em nói nữa, anh có việc muốn đi ra ngoài một phen!"
"Đi đâu?" Hôm nay anh không cần đi gặp khách hàng!
Anh kéo tay cô xuống, "Anh đi ra ngoài một chút, một lát sẽ trở lại!"
Lạc Điềm Hân cảm thấy khác thường! Liếc mắt nhìn anh. Nhưng Trình Hạo Hiên làm như không nhìn thấy, "Một lát, có người tới tìm anh, để cô ta chờ anh ở phòng làm việc…....anh sẽ về rất nhanh."
"Ai vậy?" Anh không nói hôm nay có người tìm anh? Sao lại kỳ quái như vậy? Anh không bao giờ gặp khách chưa hẹn trước.
"Không có hẹn trước, anh không phải không gặp hay sao?" Đây là thói quen của anh, vì chọn lựa nên không muốn gặp.
Trình Hạo Hiên bất mãn, "Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Đến lúc cô ta đến đây thì em không gặp được à?"
Làm gì mà đột nhiên hung dữ với cô như vậy? Cô chỉ hỏi mà thôi. Nếu không cho hỏi, coi như xong, hừ, cho là cô rất muốn hỏi sao? Tức giận cái gì? Lạc Điềm Hân buồn bực trở lại vị trí ngồi của mình.
Trình Hạo Hiên có phần hối hận, nhìn thời gian một phen, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, "Tức giận?"
"Không có!" Nào dám! Lạc Điềm Hân cầm hồ sơ trước mặt mình lên, cẩn thận sửa chữa.
Không có? Rất rõ ràng là tức giận, không phải anh chưa giao du với phụ nữ, dĩ nhiên biết lúc này nhất định phải dụ dỗ phụ nữ.
"Đừng tức giận! Là anh không đúng! Không cho tức giận! Bây giờ chuẩn bị đến bữa trưa, em muốn ăn cái gì? Anh mua giúp em?" Trình Hạo Hiên không có cách để cô tức giận như vậy, mặc dù ở công ty, cô coi anh là cấp trên, nói chuyện với anh, nhưng nếu tan việc, có thể không để ý đến anh.
Thật ra thì Lạc Điềm Hân không rất tức giận! Cô đã quen bộ dáng Trình Hạo Hiên lúc tức giận rồi, là anh quá khẩn trương. Nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào, anh sợ hãi khi cô sẽ tức giận! Địa vị của cô ở trong mắt anh rất quan trọng.
"Đi mau! Không phải anh đang vội sao?" Lạc Điềm Hân liếc anh một cái nói.
Trình Hạo Hiên khẳng định cô không tức giận, mới đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút...!" Lạc Điềm Hân gọi anh lại, "Mua bánh ngọt cho em!"
Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười, "Được!"
Lạc Điềm Hân cũng mỉm cười, nhìn anh rời đi. Nhưng mà, cô cũng tò mò, lát nữa ai sẽ đến? Bạn tốt của anh sao?
Cô từng thấy bạn tốt của anh, tất cả đều là nhân vật đứng đầu, làm cô hâm mộ .
Lần này không phải giới thiệu cô với bạn anh chứ? Cô chưa từng cảm nhận cuộc sống thượng lưu, ngay cả tiệc tối (dạ tiệc) bình thường, anh rất ít đưa thư ký là cô đi tham dự, chỉ có bây giờ, cô mới có đất dụng võ khi là bạn gái anh.
Lúc này Lạc Điềm Hân lại khó chịu, phụ nữ bên cạnh người đàn ông này rất nhiều! Trước kia, có rất nhiều xì căng đan không thật, đều là cô thông báo cho luật sư. Nhưng cô lớn như vậy, chỉ có một người đàn ông là anh, thật là đáng giận.
"Hạo Hiên có ở bên trong không?" Một giọng nữ vang lên trên đỉnh đầu Lạc Điềm Hân.
Lạc Điềm Hân ngẩng đầu nhìn người tới, là một người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn có dáng vẻ một thiên kim nhà giàu.
"Sao cô không trả lời?" Người phụ nữ xinh đẹp nhịn không được mà nói, tại sao có thư ký ngốc như vậy?
Lạc Điềm Hân đứng lên, mỉm cười nói với cô: "Tổng giám đốc đi ra ngoài! Cô là khách có hẹn trước với tổng giám đốc phải không?"
Người phụ nữ xinh đẹp mắt mọc trên đỉnh đầu, cao ngạo gật đầu một cái.
"Tổng giám đốc nói rõ, nếu như có khách tới, để cô ngồi chờ trước phòng làm việc của anh ấy, một hồi anh ấy sẽ trở lại!" Lạc Điềm Hân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Người phụ nữ xinh đẹp chờ Lạc Điềm Hân mở cửa ra giúp cô, như sợ nếu mình động tay sẽ làm gảy móng tay của mình.
Sau khi Lạc Điềm Hân thu xếp cô ở văn phòng, hỏi cô ta muốn uống chút gì không, bình thường người phụ nữ cao quý như vậy, sẽ yêu cầu uống cà phê?
"Tôi muốn một ly Hồng Trà Anh, tốt nhất là có một phần bánh bích quy Thụy Sĩ ." Người phụ nữ xinh đẹp mở miệng nói.
Cằm Lạc Điềm Hân muốn rơi xuống rồi, cao quý đến đâu thì cũng không nên yêu cầu thức ăn như vậy trong phòng làm việc người ta chứ? ônNơi này không phải là nhà hàng, "Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi chỉ có cà phê cùng nước lọc."
Người phụ nữ xinh đẹp hừ lạnh một tiếng, "Không có còn hỏi nhiều như vậy? Vậy thì cà phê!"
Vừa bắt đầu thì nói cà phê không tốt sao? Làm gì lắm miệng như vậy, hỏi cái người phụ nữ này muốn uống gì? Trong lòng Lạc Điềm Hân nói thầm đôi câu, sau đó đi ra ngoài pha cà phê cho cô.
Cô đem cà phê đã pha xong cho người phụ nữ kia, ở trong trí nhớ của cô, cảm thấy người phụ nữ này rất quen mặt! Nhưng không nhớ là ai, cho nên cô kêu một tiếng tiểu thư, tính đi ra ngoài làm chuyện của mình.
"Pha cà phê lâu như vậy? Hạo Hiên mời cô làm cái gì?" Người phụ nữ xinh đẹp oán trách nói.
Lạc Điềm Hân chỉ có thể cười nói: "Thật xin lỗi, bởi vì cần nấu nước để pha cà phê, cho nên chậm một chút."
Cô nhìn lại, thiên kim đại tiểu thư như vậy, có thể không biết nấu nước sẽ lâu, còn ở hỏi cô tại sao lâu như vậy?
Còn nữa, cô ta có quan hệ gì với Trình Hạo Hiên Hiên? Sao lại kêu thân mật như vậy?
Sau khi người phụ nữ xinh đẹp uống một hớp cà phê, lập tức phun ra ngoài, còn phun trên đồ công sở màu vàng nhạt của Lạc Điềm Hân.
"A!" Theo phản xạ, Lạc Điềm Hân về phía lui về phía sau, nhưng không kịp rồi, trên đồ công sở đã dính nhiều vết cà phê.
Người phụ nữ xinh đẹp để cà phê trên tay trên bàn, "Đây là cà phê cái gì? Thật khó uống!"
Nói xong thấy trên váy cô có vết cà phê, cũng không quá kinh ngạc, chỉ nói: "Xấu hổ! Nhưng váy như vậy cũng không đáng giá bao nhiêu tiền đi? Đến lúc đó, kêu Hạo Hiên cho cô chút tiền mua bộ khác là được."
Cô ta nói như vậy là có ý gì? Bệnh công chúa của cô ta quá nghiêm trọng đi? Lạc Điềm Hân đang muốn cãi lại hai câu, nhưng bị tiếng cửa phòng làm việc mở của Trình Hạo Hiên Hiên ngăn lại.
"Cô đã đến rồi?" Mặt Trình Hạo Hiên không có nhiều cảm xúc, đến bàn làm việc mình để một túi đồ trên tay xuống.