"Anh đi đâu?" Lạc Điềm Hân vịn cổ của anh thật chặt, sợ rớt xuống.
"Trở về phòng! Anh nghĩ là anh muốn em!" Trình Hạo Hiên thẳng thắn nói.
Lạc Điềm Hân kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, anh nói muốn, không phải là ý cô nghĩ đấy chứ?
"Anh sẽ không muốn. . . . . ."
"Em cứ nói đi?"
Trình Hạo Hiên bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, cũng nhanh chóng áp chế thân thể của cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn.
"Tổng giám đốc, chúng ta. . . . . . Hình như không nên như vậy?" Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày xảy ra chuyện như vậy cùng anh.
"Nhưng đã không kịp, anh vô cùng muốn em!"
Lời của anh như ma lực, làm cho cô căn bản không dám động.
"Tôi không phải người phụ nữ tùy tiện!"
"Anh biết rõ!" Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười, "Em là cô gái tốt, cho nên anh mới muốn em!"
"Nhưng chúng ta không nên xảy ra quan hệ như vậy!" Lạc Điềm Hân sợ hãi nhìn anh.
Bàn tay Trình Hạo Hiên vỗ nhẹ gương mặt của cô, "Mới vừa rồi anh đã hỏi em, muốn em làm bạn gái anh, nhưng em không trả lời anh, dù sao thì im lặng là cam chịu, em ngoan ngoãn là tốt rồi!"
Cái gì mà im lặng là cam chịu? Cô còn chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, được không? Hơn nữa, tất cả cũng quá nhanh đi?
"Coi như là tôi đồng ý làm bạn gái của anh, cũng không nên nhanh như vậy chứ?" Không phải đi qua một đoạn thời gian nữa sao?
Ngón tay Trình Hạo Hiên từ từ lướt qua da thịt tinh tế cô, nhìn đôi má đỏ thắm của cô nói: "Vậy thì có quan hệ gì? Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng có được em!"
Trình Hạo Hiên hôn môi của cô, đưa đầu lưỡi trơn ướt ra, vẽ lên môi của cô, trước sau như một, mạnh mẽ mυ"ŧ môi cô rồi đẩy ra, tấn công vào trong miệng nhỏ của cô.
"Ưmh. . . . . . Không được!" Cô đẩy anh ra nói.
Nhưng là thân thể người đàn ông tiếp tục ép xuống, đè cô đến thở không được.
"Không thể phản đối!"
Không phải chứ? Vào lúc này còn áp bức như vậy sao? Người ta là con gái nha! Là lần đầu tiên, có quyền lựa chọn đối tượng cho lần đầu tiên chứ?
"Không phải, tổng giám đốc, chúng ta. . . . . ." Lạc Điềm Hân vừa muốn mở miệng, thì bị nụ hôn của anh cho ngăn lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Cô không có cách nào chống cự Trình Hạo Hiên tấn công, hơn nữa còn theo ý của anh, dưới dự hấp dẫn của anh, cô chỉ có thể mặc cho anh tha hồ mυ"ŧ nước bọt trong miệng cô.
Thật lâu, anh mới buông miệng cô ra, thấy bộ mặt ngượng ngùng cô, thân thể mảnh khảnh còn run rấy, "Em sợ?"
Đương nhiên là sợ! Đối với cô mà nói, hai người căn bản không có tình cảm gì, nhưng muốn xảy ra chuyện như vậy, quá chấn động. Nhưng vẻ mặt anh như một bộ tình thế bắt buộc, làm cô căn bản không có cách phản kháng.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu gợi lên lòng ham muốn chiếm hữu cùng lòng thương hương tiếc ngọc của đàn ông, "Em yên tâm, anh sẽ không tổn thương em."
Lạc Điềm Hân chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, ở bên trong đôi mắt, cô hình như thấy cái gì, rồi lại không xác định được.
Người đàn ông từ từ cúi đầu, hôn nhẹ môi cô, động tác êm ái, như bảo bối yêu quý.
Lạc Điềm Hân hé mở cánh môi, mặc cho đầu lưỡi người đàn ông xâm chiếm mình lần nữa, đầu lưỡi không ngừng quấn quit cùng anh, hô hấp của cô càng ngày càng gấp rút, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ thẫm.
Anh hôn làm cô không rõ Đông Nam Tây Bắc, nhìn cô hãm sâu trong du͙© vọиɠ, thân thể không hề run lên nữa thì đôi môi người đàn ông cong lên.
Cô đã không còn sợ, cô có thể chịu đựng sau khi anh tấn công.
. . . . . .
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, rơi tại thân thể cô.
Mặc dù đồng hồ sinh lý đã sớm nhắc nhở cô tỉnh lại, nhưng toàn thân đều đau nhức, làm cô căn bản không muốn di chuyển chút nào.
Lúc này, cửa phòng mở ra, chỉ có Trình Hạo Hiên tiến vào, Lạc Điềm Hân làm bộ như chưa tỉnh lại, bởi vì cô thật sự không biết đối mặt thế nào với anh trong tình huống này.
Trình Hạo Hiên dừng lại một chút, tiếp theo lên giường, ôm cô lên.
"A! Anh muốn làm gì?" Lạc Điềm Hân sợ vịn cổ của anh.
Anh làm sao biết cô đã tỉnh?
"Chẳng lẽ em muốn ở trên giường?" Trình Hạo Hiên bế cô vào phòng tắm, để cho cô dựa vào tường.
Anh muốn tắm cho cô đúng không? Vậy thì đi ra ngoài đi! Cô sẽ từ từ tắm.
Nhưng người đàn ông kia cũng mới vận động xong,. cả người đều là mồ hôi, cho nên cũng cởi bỏ quần áo trên người.
"Anh muốn làm gì? Đi ra đi!" Lạc Điềm Hân sợ hãi, muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại hoàn toàn không để ý tới cô.
Lạc Điềm Hân nhìn thân thể anh, không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái, mặc dù tối qua đã nhìn rồi, nhưng nhìn vào lúc sáng sớm, cảm giác không giống nhau.
"Tắm đi! Nhìn cũng vô dụng!" Mặc dù chính anh rất hài lòng với thân hình của mình, nhưng dáng vẻ cô chảy nước miếng ở hiện tại, làm anh cảm thấy anh là một khối thịt béo.
"Người nào nhìn anh!" Lạc Điềm Hân quay mặt đi, không nhìn anh nữa, đôi tay vẫn không quên che kín bộ phận lộ ra ngoài trên người mình.
"Anh muốn tắm thì tắm, tôi muốn đi ra ngoài!" Cô vẫn không có cách nào để thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt đàn ông, quá xấu hổ.
Trình Hạo Hiên ngăn cô lại, không để cô đi ra khỏi phòng tắm một bước, "Chúng ta cùng nhau tắm!"
"Không cần. . . . . . Như vậy. . . . . ." Lạc Điềm Hân không chịu được sự gần gũi của anh, cảm giác rất kỳ quái, anh như biến thành người khác.
Lạc Điềm Hân vội vàng ngồi xổm xuống, đề phòng anh động tay động chân với cô.
"Ô ô. . . . . Anh không được bắt nạt tôi!" Cô rất sợ anh.
Cũng không biết anh làm như vậy là có ý gì với cô? Tối hôm qua cũng không nói gì mà ăn sạch sành sanh người ta. Cô đã bình thường trở lại! Hiện tại anh mới bắt đầu sao?
Trình Hạo Hiên nhìn cô đang ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy cô thật đáng yêu.
"Sao anh lại bắt nạt em?" Chỉ cho cô tắm mà thôi.
Lạc Điềm Hân nhăn nhăn nhó nhó nói. "Từ hôm qua, anh bắt đầu bắt nạt tôi…….tôi chỉ nói vài câu không xuôi tai ở phòng bếp thôi, anh đã tức giận như vậy, còn dùng nhiều cách bắt nạt tôi!"
Cuối cùng còn bắt nạt cô trên giường? Thật không biết mình đã phạm vào bao nhiêu lỗi.
Trình Hạo Hiên bắt lấy cô, xoay người, đè cô ở trên tường.
"Hành động ngày hôm qua của anh, em lại xem anh đang bắt nạt em?"
Chẳng lẽ cô không biết anh đối xử rất khác biệt với cô? Ngay cả anh mình cũng không thể tin.
"Anh không phải đang bắt nạt tôi thì là cái gì?" Mặc dù thân thể Lạc Điềm Hân bị anh đè, tạm thời anh không thấy được, nhưng thân thể hai người gần như vậy, làm chuyện tối hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu của cô.
Trình Hạo Hiên bá đạo hôn môi của cô, nếu như anh bắt nạt cô thật, anh cũng không đối xử dịu dàng như vậy. Nhưng người phụ nữ này không biết điều, cái gì cũng không biết, "Không cho được phép nói anh bắt nạt em!"
Thật là áp bức, đều không cho người ta nói như vậy sao? Anh hơi quá đáng đi?
"Vậy bây giờ chúng ta tính là gì?" Lạc Điềm Hân tức giận hỏi anh.
Trình Hạo Hiên nâng cằm cô lên: "Em nói xem, chúng ta tính là gì?"
Không được nói với anh, lời anh nói ngày hôm qua nói với cô, cô không biết.
"Không biết!" Làm gì mà mỗi lần đều hỏi cô, cô không biết! Nếu trả lời sai, sẽ nói cô tự mình đa tình.
Trình Hạo Hiên ôm cô vào lòng, "Đứa ngốc, không biết thật sao? Chúng ta đã kịch giả tình thật rồi!"
Ý của anh không phải nói hai người bọn họ từ người yêu giả thành người yêu thật? Nhưng mà, anh có tình cảm với cô thật sao? Mà cô cũng có cảm tình với anh sao?