Chương 1: Người song tính

Trong thành phố G, có một nhà giàu mới nổi, bước vào giới thượng lưu chưa được lâu.

Người trong gia đình luôn tỏ ra mình là người có tri thức, nhà có rất nhiều tiền. Vì thế, họ nhận nuôi Bảo - một đứa trẻ có quan hệ họ hàng xa với gia đình họ, mồ côi cha mẹ từ nhỏ.

Người ngoài khen họ giàu lòng yêu thương, tuy nhà giàu nhưng vẫn không quên nghĩa tình họ hàng.

Nhưng đâu ai biết được sự thật...

"Đồ quái vật, ai cho mày xuất hiện trước mặt tao hả? Cút về ổ chó của mày đi!" Giọng nói độc ác này là của thằng con trai cả trong gia đình.

Tên đó vừa mắng vừa đạp Bảo một cái, khiến em ngã nhào xuống sàn nhà, người bị va đập một tiếng đau điếng người.

Da của Bảo vốn đã non mềm, trắng trẻo, bị ngã như vậy khiến người em hiện lên những vết thâm tím nhìn rất ghê người.

Bảo cố nén những giọt nước mắt sắp tràn ra khóe mắt, nhưng do đầu óc chỉ dừng lại ở 5 tuổi, em không chịu đựng được mà khóc thút thít, giọng nói phát ra như chú mèo nhỏ, nũng nịu chờ người đến yêu thương.

"Mẹ nó, con trai con đứa, suốt ngày khóc lóc như đứa con gái. Ghê tởm vãi, cút ngay!"

Thấy tên đó định đạp em lần nữa, em chịu đựng cơn đau khắp người, lảo đảo chạy về nơi ở của mình.

Bảo không biết tại sao mọi người trong nhà lại thay đổi như vậy.

Lúc đầu đưa em về nhà, mọi người trong nhà yêu thương em lắm, mặc cho em những bộ quần áo xinh đẹp, cho em ăn những món ăn ngon mà trước kia em chưa bao giờ được ăn.

Bảo bước đi chậm rãi về phòng của mình.

Nơi đây vô cùng tồi tàn, căn phòng được ghép bằng những tấm gỗ mục bị những con mọt đυ.c thủng nhiều lỗ. Vào những ngày đông giá rét, gió lùa vào làm lạnh lẽo cả căn phòng bé nhỏ.

Bảo nằm lên chiếc giường thô sơ được làm bằng lá cây khô, chất thành một đống vừa đủ cho em nằm, em lấy từ chiếc gối một cục giấy được gói kĩ, mở từng lớp từng lớp giấy ra.

Hóa ra, ở trong đó có một viên kẹo nhỏ.

Bảo thận trọng liếʍ 1 miếng, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng em, nó như xua tan đi sự đau đớn thể xác và nỗi tủi thân trong lòng của em.

Bảo không dám liếʍ thêm 1 cái nữa, em gói cẩn thận viên kẹo lại, nhẹ nhàng cất vào chiếc gối.

Do nhiều lần bị đánh đập nên Bảo đã học được cách để quên đi cái đau, đó là đi ngủ. Khi ngủ em thường mơ về những ngày tháng xưa, khoảng thời gian mà người trong nhà vẫn yêu thương em.

Mắt của Bảo dần dần khép lại, người em cuộn tròn nằm ngủ nơi tối tăm lạnh lẽo, không có một người nào để ý.

...

"Đồ quái vật, dậy đi!" Giọng hét to đùng như loa phát thanh, kêu Bảo dậy, em mệt mỏi mở mắt ra, mọi thứ trước mắt em mờ mờ ảo ảo.

Người hầu thấy Bảo chưa tỉnh ngủ hẳn, kéo mạnh em dậy, không thèm quan tâm đến thân thể của em, kéo lê em đi.

Giọng của ả ta chua chát: "Nhanh lên, đồ quái vật. Ông bà chủ phải chờ đợi ngươi lâu lắm rồi đấy!"

Bảo vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, em bị lôi đến phòng tắm của gia đình, quần áo trên người bị xé rách, ả người hầu bất ngờ ném em vào bồn tắm, em sặc nước vùng vẫy dậy.

Ả ta kì cọ mạnh bạo như muốn mài rách da thịt của em xuống khiến em cảm thấy vô cùng đau đớn.

Dẫu vậy, Bảo vẫn phải cố chịu đựng, lâu rồi em chưa được tắm rửa sạch sẽ, mọi lần em chỉ té nước lên người mình qua loa rồi thôi.

Khi rửa đến vùng dưới háng, ả người hầu dừng lại, ánh mắt hiện lên sự ghê tởm, ném bông tắm vào người em, lớn tiếng nói: "Mày tự rửa sạch chỗ dị dạng của mày đi. Ghê tởm chết đi được."

Ả người hầu quay người đi ra ngoài, bỏ mặc em trong phòng tắm.

Khuôn mặt của Bảo buồn bã, em ngồi xuống mở rộng hai chân ra, rửa chim và bướm nhỏ của mình.

Đúng vậy, mọi người không đọc nhầm đâu, Bảo là người song tính, có 2 bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.