Nhìn Hướng Khả Tinh cười tươi như hoa, đối với tên nhϊếp ảnh gia kia lại cười ngây ngốc như vậy, làm đại não Quý Như Phong càng thêm bốc lửa mà.
Người phụ nữ này, cho tới bây giờ chưa từng cười với anh như vậy.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh nghe được câu trả lời không tính là hài lòng, cô nhìn Quý Như Phong: “Anh nên làm cái gì thì làm đi, đừng ở đây cản trở tôi và Âu Lực Kiệt.”
“Tôi nói nè đại tiểu thư, hình như cô đã quên mất thân phận mình rồi.” Mặc dù Quý Như Phong vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt của anh lại rất lạnh lẽo, nhìn Hướng Khả Tinh trước mặt, đáng chết, cô không thể kiềm chế lại một chút được sao?
“Quý Như Phong, anh đừng quên anh nói sẽ xử lý việc này thật tốt đấy.” Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh bực bội chỉ thẳng vào anh, giọng nói tràn đầy cảnh cáo, đây đúng là liên quan đến hạnh phúc của cô, cô sẽ không để cho mọi người hết lần này đến lần khác phá hoại hạnh phúc của cô.
“Được, tôi sẽ khiến cho cô cảm thấy vui mừng.” Nắm chặt tay lái, cho tới bây giờ Quý Như Phong chưa từng kiềm nén cơn giận như vậy, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh thật sự muốn chỉnh cô một chút, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu cô còn muốn ở chung với Âu Lực Kiệt, anh sẽ cho cô vui mừng một chút.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh rất ôn nhu, rất rất ôn nhu, Hướng Khả Tinh bị anh làm cho sợ hãi lần nữa.
“Là anh nói, tôi rời khỏi đây trước, nếu không Lực Kiệt sẽ đợi lâu.” Nói xong, Hướng Khả Tinh xoay người bước đi.
Quý Như Phong tức giận đập mạnh vào tay lái, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Lúc Hướng Khả Tinh trở lại cửa hàng áo cưới, nhìn thấy Âu Lực Kiện đang bận rộn cũng không để ý đến cô.
“Khả Tinh, cảm ơn cô đã mua bữa sáng………………” Lúc nói chuyện, Âu Lực Kiệt ngẩng đầu lên mỉm cười cảm ơn, nhưng nhìn đến hai tay trống không của Hướng Khả Tinh, anh xấu hổ cười cười.
Hướng Khả Tinh cũng rất xấu hổ, cô mãi lo nói chuyện với Quý Như Phong, lại quên mất chuyện đi mua bữa sáng, cô gãi gãi đầu, rồi bước đến trước mặt Âu Lực Kiệt.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi, lúc tôi ra ngoài đã suy nghĩ một chút, cảm thấy ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì thì có cái đó.”
“A…………., vậy cũng được.” Âu Lực Kiệt gật đầu, thật ra anh cũng là người bình thường, bụng rất đói, đồng ý với lời nói của Hướng Khả Tinh, sau đó hai người đi ra ngoài.
Trong cửa hàng ăn sáng, Hướng Khả Tinh và Âu Lực Kiệt ngồi phía bên ngoài, hai người vừa ăn vừa tán gẫu chuyện lúc trước trông thật thú vị, thật vui vẻ.
“Khả Tinh, không ngờ bây giờ cô phải kết hôn, lần trước trong buổi họp lớp, cô nên nói ra mới đúng.” Lúc nói chuyện vẻ mặt Âu Lực Kiệt hơi chua xót.
Lời nói này, làm Hướng Khả Tinh đang ăn cháo bị sặc, cô trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Âu Lực Kiệt, hơi vộ vàng giải thích: “Thật ra tôi không muốn kết hôn, ừm……………Sự việc không khống như anh nghĩ đâu, thật ra……………………”
“Kết hôn là chuyện tốt, cô không cần phải như vậy, Khả Tinh, thật ra cô và người đàn ông kia rất xứng đôi.” Âu Lực Kiệt mang tâm trạng sâu lắng chúc phúc cô, anh cầm một cái khăn giấy đưa cho Hướng Khả Tinh, để cô chùi hạt cơm quanh miệng, ánh mắt mang ý cười ôn nhu, cô vẫn không thay đổi nhiều, vẫn dễ dàng nhận lấy sợ hãi như thế.
“A!” Cô lại xứng đôi với Quý Như Phong à, đến cùng là cái gì chứ, Hướng Khả Tinh vừa nhận khăn giấy vừa lẩm bẩm, thật không vui vì những lời như vậy, nhưng hiện tại lời nói này xuát phát từ Âu Lực Kiệt, cô chỉ có thể nhịn xuống, cười cứng đờ rồi tiếp tục ăn cháo.
“Lúc nào thì kết hôn? Có lẽ nên chọn thời gian gần đây thôi.” Âu Lực Kiệt không phát hiện vẻ mặt khác thường của Hướng Khả Tinh, vẫn thản nhiên hỏi, vẻ mặt đều là thành tâm chúc phúc.
“Thật ra……………..Thật ra chúng tôi chưa xác định ngày.” Vẻ mặt Hướng Khả Tinh chán nản, cúi đầu ăn cháo, cô không dám ngẩng đầu nhìn Âu Lực Kiệt chúc phúc mình, xem ra người đàn ông này không có ý gì với mình một chút nào cả, chẳng trách nghe tin bọn họ kết hôn, anh chỉ phản ứng như thế.
“A……….Phải không?” Hơi sững sờ một chút, Âu Lực Kiệt nói ngắn gọn kết thúc chuyện này, hai người lại tán gẫu một chút về công việc hôm nay.
Việc này làm Hướng Khả Tinh càng mê luyến Âu Lực Kiệt thêm, một người sau khi du học về, lại dựa vào năng lực của chính mình mà không cần người nhà giúp đỡ, tự mình muốn niếm trãi sóng gió thử thách của cuộc đời, những hành động này khác hoàn toàn một trời một vực với Quý Như Phong, không thể nào so sánh được.
Mấy ngày kế tiếp, Hướng Khả Tinh đều đến cửa hàng áo cưới tìm Âu Lực Kiệt, hoặc là đến dùng bữa trưa, hoặc là ăn tối, dần dần mọi người trong cửa hàng áo cưới đều biết cô, vừa nhìn thấy cô đến, mọi người đều biết rõ cô đến đây tìm Âu Lực Kiệt.
Một ngày này, lúc Hướng Khả Tinh đến đây tìm Âu Lực Kiệt, lúc chào hỏi mọi người, nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn cô rất quái dị, khiến Hướng Khả Tinh nhíu mày lại: “xin chào mọi người, tôi có mang điểm tâm đến cho mọi người nè.”
“Cảm ơn, Hướng tiểu thư.” Một người nhân viên nhận lấy, rồi nhìn vào ánh mắt Hướng Khả Tinh với một tia khó hiểu và không chấp nhận được.
Ánh mắt như vậy làm Hướng Khả Tinh rất hoang mang, đang chuẩn bị hỏi có việc gì, thì nhìn thấy Âu Lực Kiệt từ bên trong đi ra, Hướng Khả Tinh giơ tay lên cười vui vẻ với anh: “Lực Kiệt, tôi mang bữa sáng đến cho anh nè.”
“Ừ, cảm ơn, nhưng……………, còn chưa chúc mừng cô nha, sao không nói một tiếng, cuối tuần sau cô kết hôn rồi.” Âu Lực Kiệt nhận lấy bữa ăn sáng của cô, ánh mắt thoáng qua một tia mất mác, nhưng vẫn nói lời chúc phúc.
“Cái gì?” Cuối tuần sau kết hôn? Vì sao cô không biết? Hương Khả Tinh hơi kỳ quái nhìn nhân viên xung quanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn vào tờ báo, cô lập tức nhìn qua liền bị bức ảnh dọa sợ hãi.
Cô và Quý Như Phong chụp hình cưới lúc nào hả? Còn có, vì sao cô không biết chuyện này?
Hướng Khả Tinh cầm lấy tờ báo, hai tay run run, nghiến răng nghiến lợi.
Âu Lực Kiệt cảm thấy cô có điều gì đó không ổn: “Chẳng lẽ…………Chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Tôi………..Sao tôi lại biết được, tôi đi trước.” Hướng Khả Tinh trả tờ báo lại cho nhân viên, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, không để ý đến Âu Lực Kiệt đuổi theo phía sau cô, cô lên xe tắc xi rời đi.
Về đến nhà, Hướng Khả Tinh đi vào phòng khách, lập tức nhìn thấy mẹ Hướng cười vui vẻ: “Mẹ, việc này rốt cuộc là thế nào? Vì sao cuối tuần sau con và Quý Như Phong cử hành hôn lễ vậy?”
“Ơ, mấy ngày này có ra ngoài với Như Phong, chẳng lẽ Như Phong không nói cho con biết sao?” Mẹ Hướng bị cô hỏi bất thình lình như vậy đều ngây ngẩn cả người.
Mấy ngày nay, không phải Hướng Khả Tinh rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy hả?
“Anh ta cho con biết? Xin mẹ, con nói cho mẹ biết, con với anh ấy đã gặp nhau rồi.” Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mẹ Hướng, bọn họ đều không biết cô và Quý Như Phong ra ngoài sao?
“Khả Tinh, con………….Con không muốn lấy chồng sao?” mẹ Hướng hít một hơi thật sâu, bà bước đến ngồi xuống bên cạnh Hướng Khả Tinh, hỏi dò xét cô.
“Mẹ, con vốn không muốn lấy chồng.” Hướng Khả Tinh chu mỏ lên, rất ủy khuất nhìn mẹ Hướng, cô nhào vào lòng bà, làm nũng nói.
“Khả Tinh, hiện tại việc hôn sự đã truyền ra ngoài rồi………….Lúc này con nói……………..” Mẹ Hướng nghe xong, đều bắt đầu lo lắng, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh không giống như con mèo nhỏ nháo loạn, bà càng lo lắng thêm, đây không phải là chuyện đùa.
“Mẹ, con tưởng Quý Như Phong sẽ đối phó với việc này, ai biết được, anh ta cố ý.” Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh rất tức giận, cô đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Quý Như Phong.
Điện thoại bị mẹ Hướng giật lại: “Khả Tinh, con thật sự chán ghét Như Phong vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.” Hướng Khả Tinh không cần suy nghĩ, liền dùng sức gật đầu, còn sợ mẹ Hướng không tin.
“Thật sự không cần suy nghĩ tính toán lại sao? Có lẽ, các con nên tìm hiểu với nhau kỹ hơn.” Sắc mặt mẹ Hướng rất khó coi, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh, bà cố gắng khuyên lần cuối.