Hướng Khả Tinh thật không ngờ Quý Như Phong sẽ làm như vậy, cô nhìn Âu Lực Kiệt trước mặt, nhất thời cảm thấy thật xấu hổ: “Quý Như Phong, anh thả thôi ra đi.” Cô dùng sức tránh tay Quý Như Phong.
Hướng Khả Tinh đứng cách Quý Như Phong một khoảng cách an toàn, rồi sau đó cười với Âu Lực Kiệt: “Lực Kiệt, lần trước sao anh bỏ đi trước vậy? Lúc nào mới trở về?”
“Thật xin lỗi, lần trước tạm thời có việc, tôi về đây đã được vài tháng, hiện tại đang làm nhϊếp ảnh gia ở cửa hàng áo cưới này.” Âu Lực Kiệt vẫn vẻ mặt ôn hòa, nhìn Quý Như Phong, rồi phóng ánh mắt chú ý lên gương mặt Hướng Khả Tinh.
“A………Thì ra anh làm nhϊếp ảnh gia ở đây.” Thật tốt qua, cũng may là hôm nay cô đến đây.
Hướng Khả Tinh tâm tình rất kích động, nhìn Âu Lực Kiệt, người đàn ông hoàn mỹ trong lòng cô, hình ảnh ông xã tiêu chuẩn trong lòng cô.
Nhưng Hương Khả Tinh không biết rằng, vẻ mặt hiện tại của Quý Như Phong đã tức giận ngút trời, Quý Như Phong móc ví da lấy thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên đứng bên cạnh: “Tính tiền, bộ áo cưới này thật đẹp.”
“Dạ, Quý tiên sinh.” Sau khi nhân viên thanh toán nhanh chóng, rồi trả lại thẻ tín dụng cho Quý Như Phong.
Quý Như Phong sau khi nhận lấy thẻ liền nhanh chóng kéo tay Hướng Khả Tinh, không ngừng nói ra bên ngoài, sau đó nhét cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi, dọc đường đi đều không ngừng nói với Hướng Khả Tinh.
“Quý Như Phong, anh làm gì vậy?” Hướng Khả Tinh rất bực, khó khăn lắm mới có thể gặp được Âu Lực Kiệt, cái tên Quý Như Phong này đã kéo cô đi rồi.
“Có phải cô đã quên mất thân phận của mình rồi không? Lúc mặc áo cười nghĩ lại bản thân mình, lại cùng người đàn ông khác mập mờ không rõ.” Nhớ tới bộ dáng Hướng Khả Tinh ngây ngốc cười kia, còn có ánh mắt thẹn thùng, tức giận của Quý Như Phong càng tăng thêm.
Tên kia rốt cuộc có mị lực gì, chẳng lẽ anh còn kém hơn so với Âu Lực Kiệt sao? Thật không biết ánh mắt của Hướng Khả Tinh để ở đâu nữa.
“Đúng đó…………….” Hướng Khả Tinh bị Quý Như Phong nhắc nhở liền tỉnh ngộ, giờ phút này cô cũng nhớ đến thân phận của mình, biểu tình trên gương mặt càng thêm phức tạp.
Quý Như Phong nghe những lời nói này của cô, còn tưởng rằng cô đã suy nghĩ kỹ, không ngờ cô vừa mới nói, khiến Quý Như Phong xúc động muốn gϊếŧ người.
“Chúng ta nhất định phải nói rõ ràng, chúng ta sẽ không có khả năng kết hôn, nhất định sẽ không có khả năng kết hôn.”
Một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông không có gì đặc biệt, lại khiến Hướng Khả Tinh kiên quyết như vậy, đáng chết, người đàn ông kia rốt cuộc có mị lực gì.
“Quý Như Phong, không có gì là không thể, tôi sẽ không kết hôn với anh, tuyệt đối sẽ không.” Hướng Khả Tinh bị anh nói như thế cũng rất tức giận, cô rống to lên.
“Vậy chúng ta chờ xem ai sẽ thành công.” Đột nhiên Quý Như Phong dừng xe ở bên đường, rồi nhích lại gần Hướng Khả Tinh, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin.
Anh tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy đâu!
Hướng Khả Tinh cũng khôi phục lại bình tĩnh, hai người trừng mắt nhìn đối phương, ai cũng không chịu phá vỡ giây phút im lặng này, cuối cùng, xe chạy một đường thẳng đến Hướng gia.
Sau khi Hướng Khả Tinh ngừng xe lại, cô hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị mở cửa xuống xe, lại bị Quý Như Phong giữ lại, anh kéo cả người cô đến gần anh.
“Người đàn ông kia là ai? Nhìn dáng vẻ, hình như hai người quen biết nhau lâu rồi.” Quý Như Phong gằng từng tiếng, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Hướng Khả Tinh.
“Tất nhiên, tôi cho anh biết, anh ta chính là mẫu ông xã tôi hằng mơ ước, còn anh so với anh ta như một trời một vực, hiểu không? Anh hoàn toàn không phải là món ăn của tôi.”Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh bày ra vẻ mặt chán ghét, ánh mắt rất khinh thường nhìn anh.
Nhìn thấy ánh mắt Hướng Khả Tinh như vậy, làm tổn thương lòng tự trọng của Quý Như Phong: “Vậy anh ra là món ăn của cô sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, khóe miệng Quý Như Phong cười lạnh, bất quá chỉ là một nhϊếp ảnh gia thôi, không có cách nào so sánh với anh được.
“Rất đúng, cầu xin anh, đừng làm càn nữa.” Hướng Khả Tinh bày ra tư thế cầu xin, anh còn làm như vậy nữa, thật sự cô không thể tưởng tượng được.
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý thật tốt, việc này cô không cần phải suy nghĩ lung tung nữa.” Quý Như Phong rất ôn nhu vuốt ve mái tóc cô.
Động tác ôn như này làm Hướng Khả Tinh ngây ngẩn cả người, có cảm giác là lạ, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Quý Như Phong, cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, gật gật đầu, ngược lại cười cảm ơn rồi bước xuống xe rời đi.
Nhưng mà cô không biết được, sau khi cô rời đi, vẻ mặt của Quý Như Phong lại trở nên quỷ dị, mang một tia cân nhắc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Khả Tinh ăn mặc chỉnh chu rồi nhanh chóng xuống lầu, rất vui vẻ đi ra ngoài.
Điều này làm mẹ Hướng và ba Hướng rất ngạc nhiên, vốn định nghĩ sẽ hỏi cô đi đâu, nhưng cô đi quá nhanh, khiến bọn họ không có dịp gặp mặt, nhưng họ đổi sang suy nghĩ khác, thời gian này, cô không có nhiều nơi để đi, chỉ biết cô đi ra ngoài với Quý Như Phong thôi.
Nghĩ đến đây, bọn họ nở nụ cười yên tâm, xem ra đã xác định chuyện Hướng Khả Tinh và Quý Như Phong rồi.
Ngoài cửa hàng áo cưới, Hướng Khả Tinh nhìn cánh cửa đóng chặt chẽ lại, giờ tay lên nhìn đồng hồ mới bảy giờ rưỡi, sao cô lại quên mất, cửa hàng áo cưới còn chưa mở cửa, vậy thời gian tiếp theo, cô nên đi đâu đây?
Hướng Khả Tinh nhàm chán ngồi nhìn xung quanh, chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Hướng Khả Tinh.” Đúng lúc này, Hướng Khả Tinh nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, làm cô đang ngây ngẩn cả người liền trở nên hưng phấn.
Hướng Khả Tinh nhanh chóng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu tươi cười của Âu Lực Kiệt: “Lực Kiệt, thật khéo nha.”
“Đúng vậy.” Âu Lực Kiệt chào hỏi ôn hòa, rồi mở cửa tiệm chụp hình ra, đi vào.
Hướng Khả Tinh đi vào theo anh ta.
“Sao anh đi làm sớm vậy?” Hướng Khả Tinh nhìn Âu Lực Kiệt sắp xếp đồ, rồi mở máy tính ra không biết đang bận rộn làm gì, cô cũng đi lên phía trước.
“Có vài ảnh chụp muốn xử lý cho kịp.” Âu Lực Kiệt cười ôn hòa nhìn cô một cái, rồi sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
“Vậy anh có ăn sáng chưa, tôi đi mua giúp anh.” Hướng Khả Tinh rất ân cần hỏi, cô nhìn anh đang làm việc nghiêm túc, nói thật ra, người đàn ông này quả thật không tệ.
Hướng Khả Tinh liếc mắt một cái nhìn là biết, Âu Lực Kiệt này là một người tốt, tốt hơn nhiều so với Quý Như Phong.
Cái tên Quý Như Phong kia là công tử bột, đứa con phá gia, cái gì cũng không có, Âu Lực Kiệt thì ngược lại, nghiêm túc, cầu tiến, ôn nhu…………………..
Miên mang suy nghĩ, nụ cười trên gương mặt Hướng Khả Tinh càng thêm vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng cô còn chưa tưởng tượng được lâu, tay cô đột nhiên run lên khiến Hướng Khả Tinh không khỏi lau chùi nước bọt sắp chảy ra, chuông tin nhắn điện thoại vang lên, là tin nhắn của Quý Như Phong gửi đến làm tâm tình cô đang tốt liền bị dập tắt.
Cô bực bội mở ra, ánh mắt mở trừng lớn nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng thấy một chiếc xe sang trọng ngừng cách đó không xa, mà người trên xe là ai thì cô không cần phải nói.
Quý Như Phong!
Hướng Khả Tinh nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà trên gương mặt vẫn không khống chế được bình tĩnh, mỉm cười nói với Âu Lực Kiệt: “Lực Kiệt, tôi đi mua bửa sáng cho anh nha.”
“Không cần, chờ một chút…………………” Âu Lực Kiệt hơi xấu hổ, quay đầu chuẩn bị từ chối, nhưng thấy Hướng Khả Tinh rất nhiệt tình chạy đi mua đồ ăn sáng, làm Âu Lực Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Hướng Khả Tinh lập tức chạy đến trước chiếc xe, rồi nhanh chóng ngồi vào xe, nhìn Quý Như Phong, đại não rất bốc hỏa: “Sao anh lại xuất hiện ở đây, có phải theo dõi tôi không?”
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ con đường này là của nhà cô sao? Tôi chỉ là vừa vặn không hẹn mà gặp thôi.” Quý Như Phong không nói cho cô biết, sáng hôm nay anh đến nhà cô, thấy cô vui vẻ chạy ra ngoài, anh rất tò mò nên đi theo cô, kết quả đúng là cô đến đây.