“Nằm xuống đi, rất thoải mái, nhìn lên trời như vậy, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, thật là rất thoải mái.” Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong ngồi một chỗ không nhúc nhích, cho một lời đề nghị tốt.
“Phải không?” Anh giật giật khóe môi từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn nằm xuống……….Nhìn Hướng Khả Tinh nằm bên cạnh, nhìn một bên mặt của cô, nụ cười của cô có chút mê người, giống như ánh mặt trời, khiến Quý Như Phong nhìn có chút say mê rồi.
Thời gian trôi qua giữa hai người, Hướng Khả Tinh im lặng nhắm mắt lại, nụ cười trên gương mặt vẫn không giảm, tất cả phiền não trong đầu đều mất sạch.
Mà Quý Như Phong vẫn luôn nhìn cô, ngón tay từ từ đưa ra, chậm rãi phát họa gương mặt cô, giống như gương mặt Hướng Khả Tinh, lại không biết trên gương mặt anh lộ ra một tia mỉm cười nhạt.
“Không ngờ nha đầu này lại có một mặt như vậy.”
Mặt trời từ từ hiện lên, hơi chói mắt làm Hướng Khả Tinh từ từ tỉnh táo lại, cô hé mắt ra nhìn, lấy bàn tay che lại ánh sáng của ánh mặt trời, nhìn lại một bên thì ngạc nhiên không thấy người đâu.
Thật ra Hướng Khả Tinh đã đoán trước, Quý Như Phong không thể ở lại đây lâu.
Nghĩ lại, Hướng Khả Tinh phủi bụi trên người mình, rồi đứng lên xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy Quý Như Phong thong thả đến gần cô.
“Phải đi rồi sao? Cũng không nói với tôi một tiếng.” Quý Như Phong lười nhác nhìn cô, nhìn trên đầu cô có một cọng cỏ nhỏ, muốn vương tay lấy ra giúp cô.
Ai biết được Hướng Khả Tinh vừa nhìn thấy hành động này của anh lập tức né tránh: “Anh muốn làm gì?”
“Đừng động được chưa, tôi không phải là một tai họa.” Một tay nắm lấy tay cô, không để cho cô động đậy, Quý Như Phong đến gần cô, nhẹ nhàng lấy cong cỏ nhỏ trên đầu cô ra.
Hành động này của anh làm Hướng Khả Tinh hơi ngây ra, cô sững sờ nhìn anh, cảm nhận được sự ôn nhu của anh, làm cô có chút mê hoặc, thật lâu vẫn không có cách nào khôi phục lại bình tĩnh.
Mãi cho đến khi Quý Như Phong mở miệng nói chuyện mới kéo Hướng Khả Tinh lại hiện tại: “Một người phụ nữ, sao lại nhếch nhác như thế?”
Hướng Khả Tinh đẩy tay anh ra, tim đang đập loạn lập tức trở lại bình thường: “Tôi không có nhờ anh làm giúp, hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh xoay người bước đi cũng không quay đầu lại.
Quý Như Phong bất đắc dĩ cười cười, ném cọng cỏ trong tay xuống, dường trên chóp mũi vẫn con vương lại mùi hương trên tóc cô.
“Còn thật sự hơi mê người.”
Ngẩng đầu thật cao, hít lấy không khí trong lành, Quý Như Phong không biết đang làm gì, xoay người bắt kịp bước chân của Hướng Khả Tinh.
Đã vài ngày qua Hướng Khả Tinh vẫn không nhìn thấy Quý Như Phong, từ lần sau lần leo núi đó, Quý Như Phong dường như biến mất.
Hôm nay Hướng Khả Tinh thức dậy muộn, mặc quần áo ở nhà, ra cửa chuẩn bị xuống lầu, lại không ngờ Quý Như Phong đang đứng trước cửa phòng cô, anh đưa tay lên đang chuẩn bị gõ cửa, cũng không ngờ đến Hướng Khả Tinh lại mở cửa ra.
Quý Như Phong suy nghĩ nở nụ cười: “xem ra đây gọi là trong lòng có cảm giác giống nhau.”
“Không vui! Đúng là oan gia ngõ hẹp.” Hướng Khả Tinh trợn to hai mắt, không để ý đến anh, cũng không muốn hỏi vì sao anh ở đây, vẫn đi xuống lầu.
Thoáng một cái, Hướng Khả Tinh bị một màn trước mắt dọa sợ hãi.
“Bác trai, bác gái, sao các người lại đến đây?” mặc dù Hướng Khả Tinh bị dọa sợ hãi, nhưng vẫn lễ phép, bước lên rất ôn nhu chào hỏi.
“Khả Tinh, con đến đây, đến đây nhìn xem, đây đều là tên tiểu tử kia chọn áo cưới cho con, còn có chỗ các con hưởng tuần trăng mật, có vui không?” mẹ Quý cười toét miệng, bà nhìn Hướng Khả Tinh, trong lòng cô bé này chắc rất vui vẻ, tiến lên giữ chặt cánh tay Hướng Khả Tinh, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, rồi mới chờ quyết định của cô.
“Bác gái………….này có phần quá nhanh đi!” nhìn mẹ Quý như vậy làm Hướng Khả Tinh đều không nói nên lời.
Mà một màn này, từ lúc bước xuống lầu Quý Như Phong đã nhìn thấy.
Nha đầu này, tâm còn mềm, nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể giúp cho kế hoạch của anh thành công.
“Không nhanh, không nhanh, từ nhỏ con và Quý Như Phong đã biết nhau rồi, đúng không?” Mẹ Quý phản bác không chút suy nghĩ, nụ cười trên mặt vẫn tươi như vậy, giống như toàn bộ tất cả đều đã nằm trong kế hoạch.
Hướng Khả Tinh vẻ mặt khổ sở, muốn mở miệng, nhưng lại không biết mình phải nói cái gì, cô thật sự không muốn mất hứng, đúng là sự việc này hoàn toàn không phải như bọn họ đã nghĩ.
Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh hít sâu một hơi, rồi cố gắng lấy dũng khí từ trong lòng mình, nghiêm túc nói: “Thật ra………….”
“Thật ra chúng con nghĩ muốn ra ngoài một chút.” Lúc Hướng Khả Tinh muốn nói, Quý Như Phong lập tức cắt đứt lời nói của cô, rồi nhanh chóng đến bên cạnh cô, rất thân thiết dựa sát vào cô.
“A………… thanh niên, tốt lắm, các con đi ra ngoài một chút đi.” Mẹ Quý nhìn bọn họ, hiểu rõ gật gật đầu.
Cứ như vậy, Hướng Khả Tinh đã bị Quý Như Phong kéo ra ngoài.
Xe chậm rãi lăn bánh, Hướng Khả Tinh bực bội hạ kính xe xuống, ở trong xe gào thét không ngừng, phát tiết bất mãn từ đáy lòng: “A…………..a……………..”
“Không cần làm bộ dáng này, kết hôn với tôi không làm cô đau khổ như thế chứ?” tâm tình Quý Như Phong rất tốt, một chút cũng không cảm thấy việc kết hôn này có gì không phù hợp, nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ mặt của Hướng Khả Tinh, anh cảm thấy có một loại cảm giác buồn bực khó thở.
“Tất nhiên, anh không hiểu đâu, cái tôi đau khổ người khác sẽ không hiểu.” Hướng Khả Tinh bực bội quát lớn.
Cái tên này còn nói như vậy, chẳng lẽ anh ta không có ý định dừng lại sao?
“Quý Như Phong, anh muốn kết hôn, thật ra có rất nhiều người nguyện ý gả cho anh, vì sao anh lại chọn tôi? Xin nhờ, tôi không thích hợp đâu.” Cuối cùng Hướng Khả Tinh cũng không đồng ý, đành phải cúi đầu xuống, ủy khuất cầu xin, hy vọng Quý Như Phong có thể phát ra lòng nhân từ tha cho cô.
“Vì sao không thể là cô?” Quý Như Phong ngừng xe lại một bên, anh quay đầu lại nhìn Hướng Khả Tinh, cũng rất khó hiểu.
“Chẳng lẽ anh muốn cưới tôi sao? Tôi không phải thuộc loại mỹ nữ như Lina, anh nhìn tôi xem, trong mắt anh tôi không giống như món ăn nha.” Lúc nói chuyện Hướng Khả Tinh cũng hạ thấp bản thân mình không đáng một đồng, chỉ hy vọng có thể hủy bỏ việc kết hôn này, thật là quá hoang đường rồi.
“Tôi biết, hiện tại cô cũng cảm thấy gả cho tôi là cô trèo cao quá phải không?” vẻ mặt Quý Như Phong vẫn thản nhiên, thậm chí còn có chút lười biếng, dường như căn bản là không để ý đến hôn lễ này này sẽ biến thành như thế nào, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh như vậy, anh không để ý đến đáy lòng hay khó chịu, cười như gió xuân.
“Tất nhiên, tôi cảm thấy hơi trèo cao, Quý Như Phong! Quý đại thiếu gia, tôi cầu xin anh dừng lại đi.”
Sau khi Hướng Khả Tinh nói xong, không quên nhìn vẻ mặt của Quý Như Phong, nhìn anh ta cũng đang im lặng suy nghĩ, tâm cũng rối tinh rối mù, bắt đầu mong chờ cau trả lời hài lòng.
“Nhưng mà tôi muốn để cho cô trèo cao.” Không nghĩ đến Quý Như Phong lại nói như vậy, lại làm cho cô rơi xuống địa ngục.
Tất cả ủy khuất trong nháy mắt biến mất, Hướng Khả Tinh không chút nghĩ ngợi vươn tay ra giữ chặt cà vạt của anh ta, dùng sức ném qua một bên, vẻ mặt thật đáng sợ.
“Quý Như Phong! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Mặt anh đúng là không biết xấu hổ!”
“Oa, đại tiểu thư, đây chính là bộ mặt thật của cô sao?”
Quý Như Phong giả vờ sợ hãi, lúc đến gần cô, chóp mũi nhẹ nhàng hít thở mùi hương độc nhất trên người cô, trong đầu liên tưởng đến lúc ở đỉnh núi, anh vẩn hít thở như vậy, nhàn nhạt, có mùi hương tự nhiên của ánh mặt trời.
“Ít nói nhiều đi, Quý Như Phong, nếu anh dám cưới tôi, vậy anh chuẩn bị thật tốt đi.”
‘Chuẩn bị?” Quý Như Phong nhíu mày, anh thật muốn biết tới cùng là phải chuẩn bị cá gì.
“Chuẩn bị giác ngộ, tôi sẽ nhổ tất cả những bó hoa dại bên ngoài của anh.” Cô đắc ý cười lạnh, lấy son môi ra nhẹ nhàng tô lên, rất tự tin nói.