Chương 50: Mật ngọt chết ruồi

Hắn trầm mặt, thoáng buồn biết chắc hậu quả sẽ như thế này, không giỡn mặt với nó được nữa, đành dùng biện pháp 'mật ngọt chết ruồi', là biện pháp mạnh đó nha…

Từ lúc đó hắn cứ lảy nhảy hết lần này đến lần khác,không ép nó ăn cháo thì cũng ép nó uống sữa… nhưng tất cả … tất cả mọi thứ đó đều nằm cả trên người hắn.

-"Cố ăn một chút thôi, em còn phải nuôi con của mình đấy"

-"Chỉ mới mấy tuần thôi mà anh điên nhiều thế cơ à"

-"Em muốn nói sao cũng được hết, cố ăn một chút thôi, từ sáng giờ em đã có gì trong bụng đâu"

-"Đã bảo tôi không ăn mà, đem ra hết đi"

Nó một mực không ăn lại còn hất ngay tô cháo nóng vào người hắn, đây là lần thứ 4 thôi à..

Khiến ai đó phát khùng, cuối cùng hắn chẳng còn kiên nhẫn, chỉ thẳng vào người đối diện, ai đó tức điên nhấn mạnh từng chữ..

-"Được, tôi cóc cần em có tha thứ hay không, em không chấp nhận hay không quan tâm tới cảm nhận của tôi cũng được. Nhưng hôm nay tôi nói rõ ràng cho em biết nhé, từ giờ em và con là của tôi, không ai được quyền quyết định những gì tôi muốn, kể cả em"

Nói xong hắn không thèm đôi co với cái người cứng đầu cứng cổ trước mặt nữa, lấy ngay 1 tô cháo khác múc 1 muỗng cháo, tay còn lại bóp miệng nó…

Cứ thế mà làm, nó chẳng kịp làm gì, cháo vào miệng là cứ nuốt… cũng may là cháo thịt bầm chớ có xương là toi mạng con nhỏ…

Thế là 5p thôi cháo đầy cả bụng người kia… Ai đó bực nhăn nhó..

-"Tôi… nhịn anh"

-"Nhịn anh sao?"

-"Nhịn… nhịn không phải là nhục, mà là gom lại 1 cục tôi DỤC VÀO MẶT ANH ĐÓ"

Cục tức này nó nuốt không nổi mà, mặt ầm ầm sát khí, nếu như nó có 'súng nước' chắc cũng dám bắn cái người trước mặt à, thật đáng ghét mà…

Ai đó quăng 1 lèo cho người kia đứng họng…

-"HẢ"

-"Ọe… tức chết đi được" – nó ôm bụng cứ muốn nôn ra hết những gì đã nuốt vào

-"Em không sao chứ, ốm nghén sao? Để … để anh gọi bác sĩ"

-"Anh gọi bác sĩ ngay đi, nhanh đi tôi sắp chịu hết nổi rồi"

-"Được… được anh đi ngay"

Hắn nhanh chóng cong chân lên mà chạy… 1p30s sau bác sĩ đã có mặt…

-"Đâu?… đâu? Ai bị làm sao?" –ông bác sĩ thở hổn hển hỏi

Nó bực dọc chỉ tay về người đứng cạnh ông ấy, quát to:

-"ANH TA ĐANG ỐM NGHÉN ĐẤY, ÔNG KHÁM NGAY CHO ANH TA ĐI"

-"HẢAAAAAAA"

Cả 3 đồng thanh trừ nó, vị bác sĩ ngơ ngác ngó ngang ngó dọc, chẳng hiểu chuyện gì nữa…

-"Là cô ấy đang không khỏe" –hắn cố bình tĩnh lấy lại cú sốc lúc nãy, trầm giọng nói…

-"Tôi không có thai mà cứ bảo tôi có thai, ông cứ khám cho anh ta biết đâu có 'vật thể lạ' trong bụng anh ta thì sao"

Lại bị sốc lần 2… mọi người suýt chết ngất… vì câu nói bá đạo của nó…

Hắn tức điên, cứng cả họng, đi ngay về chỗ nó vén nhẹ cái áo ngang bụng đặt tay vào đó…

-"Là con tôi trong này, hôm trước bác sĩ nói như thế"

-"A… anh làm cái quái gì thế"

Ông bác sĩ có chút ngạc nhiên, mặt đổi sắc nhìn sang chiếc giường bên cạnh, người ngồi trên đó từ nãy đến giờ đã méc mặt, hơi run run…

-"Tôi cứ tưởng cô này mới là vợ cậu"

-"HẢ"

Sốc lần 3 à nha… lần này tiêu rồi… Tố liên bắt đầu thấysợ, ánh mắt nhắm nghiền lại ụp mặt vào 2 đầu gối, nước mắt cô rơi lả chả nhưng chẳng ai thấy…

Thật sự… bây giờ cô trống rỗng.

-"Bác sĩ nói vậy là sao? Chẳng nhẽ…" –nó căng tròn mắt to hết cỡ cố hỏi..

-"Đúng… người có thai hôm trước tôi nói là cô ấy"

Nói xong ông bác sĩ kia đi ngay ra khỏi phòng, để lại không gian cho 3 người, không khí bây giờ căng thẳng đến khó thở …

-"Mày bày cái trò gì thế hả con kia?" – hắn tức phát điên trước lời nói của ông bác sĩ lúc nãy, tay cung thành nấm đấm, ánh mắt bừng bừng như một con hổ dữ sắp xé sát con mồi…

-"…"

-"Nó là con của ai"

-"…"

-"Tao nói mày có nghe không hả? Thằng đó là thằng nào?"

-"…"

Mặt kệ những gì anh nói, Tố Liên từ đầu đến cuối vẫn lặng yên không ngốc đầu lên, đến khi nghe 1 tiếng "Xoảng" giờ lúc này cô mới giật mình ngước lên nhìn anh, anh thật đáng sợ mà… đây cũng là lí do mà cô luôn sợ anh…

Anh hất tung những gì trên bàn xuống đất, mọi thứ đều vỡ ra … anh nhìn cô ánh mắt như bốc hỏa…

Cô sợ… sợ đến lấm tấm mồ hôi trên trán..

"Bốp"

Anh đánh mạnh vào mặt Tố Liên làm cô sợ đến phát khóc, cô khóc nức nở

-"Lâm Tố Liên tao thật sự thất vọng về mày, mày không có tư cách làm em tao, mấy lần trước mày cặp hết thằng cha này đến thằng cha kia, tao bỏ qua hết, nhưng hôm nay mày gây ra hậu quả này, tao để coi ba dạy mày như thế nào"

-"Hai… đừng nói… đừng… đừng nói cho ba biết, ông ấy gϊếŧ em chết" –Tố Liên nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ, van xin anh

-"Chết tiệt"

Hắn bực dọc chửi thề 1 tiếng…

Ngay lúc này nó chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói chua xót…

-"Anh cũng chẳng có tư cách gì mà nói em mình như vậy đâu. Đời con gái anh biết nó quan trọng như thế nào không hả? Tố Liên nó bị như vậy anh là anh 2 mà không biết an ủi lấy 1 tiếng ngược lại anh mắng nó, anh đã từng chăm sóc, quan tâm, bảo vệ nó chưa? Anh là anh 2 thế hả? Đồ tồi"

-"Em là đang lấy 2 chuyện gộp lại 1 đó sao?"

-"Đúng thì sao"

-"Em … khá lắm"

Nó nhìn hắn… nhìn sâu trong mắt hắn, hận … hận và hận…