Chương 48: Hai… em muốn ăn kẹo hồ lô

-"Em…. Sai rồi… hai… hức…hức…hai … đánh… hức…em …đi"

-"Tao không có đứa em gái như mày, mày biến đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao một lần nào nữa tao thấy tao sẽ gϊếŧ mày chết đó, CÚT NGAY ĐI"

Thấy anh mình đang tức giận như ngọn lửa trước mặt phừng phừng, cô sợ… sợ… sợ xanh tái mặt, ánh mắt căm hận anh dành cho cô cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt…

Cô sợ lắm nhưng tất cả là do cô, vì ganh ghét cô đã hại chết một mạng người, hại người anh mà cô yêu thương nhất phải ray rức và đau khổ như bây giờ….

*******************************************************

-"Hai em muốn ăn kẹo hồ lô"

-"Đợi chút hai đi mua cho Ly Ly ăn nha"

-"Nhanh nha hai"

……………

-"Hai ơi, em mệt lắm rồi không đi nỗi nữa đâu"

-"Đây… em leo lên lưng hai cõng cho"

-"Nhưng mà… em nặng lắm… hai gãy lưng thì làm sao"

-"Ngốc quá, làm sao mà gãy lưng được Ly nhẹ ìu hà"

…………..

-"Ly không uống thuốc đâu đắng lắm cơ"

-"Ly không uống thuốc thì làm sao mà hết bệnh được chứ, uống xong hai dẫn Ly đi ăn kem"

-"Không"

-"Được rồi mặc kệ Ly"

-"Haiiiiiiiiiiiiiiiiii"

-"Bây giờ có uống không"

-"Dạ"

………………

-"Hai ơi tủ búp bê của Ly để phòng hai nha"

-"Sao lại để phòng hai"

-"Ly muốn khi nào hai nhìn thấy nó là hai nhớ Ly"

-"Lúc nào hai cũng nhớ tới Ly mà"

-"Nhưng mà em muốn…hức hức"

-"Thôi được rồi nín đi cô em gái nhỏ"

*********************************************************

Những kí ức khi cô lên 6 tuổi cứ hiện về…. Lúc bé anh là người cưng chìu cô nhất không la không mắng như ba mẹ… Anh luôn thể hiện tình thương em gái tuyệt đối vì thế mà khi có anh bảo vệ cô chẳng sợ gì cả…

Cô luôn làm một công chúa nhỏ trong lòng anh mình… rồi khi cô bước sang tuổi 15, anh hai có một mối tình dắt lưng… anh chăm sóc quan tâm rồi anh thương anh yêu cô gái ấy … cũng chẳng có nhiều thời gian dẫn em gái đi chơi, ít quan tâm cô hơn trước… từ lúc đó cô buồn nhiều hơn… dần tạo ra cho mình những thói quen không tốt…

Khi anh bị cô gái đó phản bội, anh đau cô cũng đau, cô thương cho anh mình… Anh thay đổi hẳn ra, anh hay đi nhậu nhẹt la cà ở bar có đêm chẳng chịu về nhà…

Anh hai cô khác xưa nhiều lắm… cô buồn … buồn nhiều hơn từ lúc đó, với một đứa trẻ được cưng được chìu giờ người anh đó không những không quan tâm mà còn hay la rầy … cô sợ…

Cô ghét những người con gái luôn bám lấy anh mình, ghét họ yêu anh vì họ không tốt họ sẽ làm anh đau… cô không thích anh buồn như thế…

Nhưng những gì hôm nay cô làm, cô hiểu không ai khác đã làm anh buồn như vậy … chính là cô là đứa em gái bé bỏng của anh ngày nào…

Không kìm được nước mắt cô gục mặt khóc như mưa…

Căn nhà cũng đã cháy sạch, chỉ còn những mảnh tường còn vướng lại… lửa nhỏ dần… nhỏ dần… mọi người đều buồn nhìn đống hoang tàn trước mặt…

Hắn cứ như một thằng điên la hét kêu tên nó, ai đứng đó cũng xúc động trước cảnh tượng này…

Ngay lúc đó xe cứu thương cũng đến, mọi người nhanh chóng đỡ 2 anh em họ lên xe, Tố Liên mệt quá ngất hẳn đi… hắn cứ như người mất hồn ai dắt đâu thì đi đó chẳng còn biết trời trăng gì cả… ai cũng thương cho họ..

Xe đang chuẩn bị lăn bánh thì giọng nói của một người đàn ông gọi với theo rồi mọi người xung quanh xì xào ầm lên….

-"Còn một cô gái đằng kia mọi người ạ" – người đàn ông đó gọi to…

Hắn nghe được liền tung cửa xe chạy ra ngay…

-"Cô… cô gái đó đâu"

-"Đằng kia…" – ông ta chỉ tay về phía góc cây sau ngôi nhà

Hắn nhanh chóng len nhanh vào đám đông rồi chạy ngay đến chỗ người con gái ấy đang nằm… Sững sờ khi nhìn thấy người đang nằm trước mặt không ai khác là nó… là Chi Lan của hắn… là cô ô sin đáng ghét nhất trên đời… là người mà hắn yêu nhất…

Hắn ôm chầm lấy nó, hôn hít lên má ai đó vui mừng đến nổi nước mắt cứ ứa ra thay vì là nụ cười hạnh phúc…

-"Chi Lan em làm anh sợ lắm biết không hả?"

-"Tại sao lúc nãy không theo anh ra mà ở lì trong đó chứ"

-"Còn nữa…sao em lại nằm ở đây được"

-"Em… em… trả lời anh đi chứ"

Nó vẫn bất động, ai đó tím mặt… mồ hôi ra như tắm…

-"Chi Lannnnnnnnn"

-"Dương Nguyệt Chi Lan cô tỉnh lại cho tôi"

Hắn hét to kêu tên nó, nhưng nó vẫn nằm im …

Ngay lúc đó, một cô y tá chạy đến kiểm tra thì cho hay nhịp thở nó vẫn đều không sao, hắn liền bế ngay nó lên xe…

Tiếng xe cấp cứu vang inh ỏi, nhanh chóng vào ngay bệnh viện…

……………

Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Tố Liên và Chi Lan đều vào bên trong…

Hắn đứng ngoài dựa vào cửa lo lắng, cứ vài phút lại liếc nhìn vào bên trong…

Nhưng đâu hay bên ngoài phòng chờ không phải chỉ có mình hắn mà vẫn còn sự xuất hiện của một người khác…

Khoảng nửa tiếng sau, đèn tắt bác sĩ cùng cô y tá bước ra..

-"Bác sĩ … bác sĩ sao rồi"

Hắn cùng người thanh niên kia ngay lập tức chạy đến hỏi vị bác sĩ vừa bước ra..

Ông điềm nhiên trả lời..

-"Họ không sao đâu, chỉ có cô gái đang có thai là nguy hiểm nhưng bây giờ thì ổn cả mẹ lẫn con rồi, mọi người có thể yên tâm"

Nói xong ông bác sĩ đi nhanh ra khỏi đó… để lại cho 2 anh trai hết ngạc nhiên lại ngạc nhiên..

-"Có thai sao… chẳng phải là" – hắn đờ người ra, miệng lảm nhảm rồi nhanh chóng vào bên trong…