Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bà Xã Ô Sin

Chương 45: Anh sai rồi…

« Chương TrướcChương Tiếp »
………………………..

Ngày nhớ anh…

"Nhiều khi trong cuộc sống…

Rất buồn vẫn cố cười…rồi cô đơn cũng cố cười

Mệt mỏi…cũng phải cười

Đôi lúc muốn khóc

Nhưng…

Mãi chẳng thấy nước mắt trào ra, để rồi bất giác miệng nở một nụ cười.

Cuộc sống nhiều lúc cần phải như vậy.

Càng buồn…Lại…Càng nên cười

Vì sao?

Vì cười…để tạo cho mìh một thứ gọi là niềm tin …dù nó có giả tạo nhưng cứ thế để mà tiếp tục "tồn tại"

Vì em muốn chờ đợi anh, em không bỏ cuộc em sẽ chờ ngày anh về – Bảo Khánh"

……………………

Một ngày không nắng, em nhớ…

"Hôm nay một ngày man mác dễ chịu lắm anh à, nhưng sao lòng em nó trống trãi lắm… đã 192 ngày xa nhau rồi phải không anh, sao mà dài đến thế…

Anh không nhớ cô ô sin của anh sao? Nhưng em thì nhớ anh nhiều lắm"

……………………….

Mùa đông lại sắp qua rồi anh à…

"Mùa đông này không lạnh lắm, nhưng trái tim em sao lạnh đến thế…

Em rất nhớ anh

Em cần anh

Yêu anh

Tất cả những thứ đó có nói ra thì anh cũng chẳng quan tâm đâu"

………………..

Ngày nhớ… tháng nhớ… và năm cũng rất nhớ

"Cố quên nhưng sao vẫn cứ yêu

Phải chăng em đã yêu anh nhiều như thế nào?

Em cũng không biết…

Em sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn yêu thương… Nhưng rồi biến mất như chưa từng tồn tại…

Em mệt lắm Bảo Khánh"

………………

"Hôm nay là ngày thật buồn anh à… anh nhớ hôm nay là ngày gì không hả?

Sinh nhật em đó anh… cái Hạ với cái Duyên nó cố làm cho em vui nhưng không hiểu sao em vẫn thấy thiếu cái gì đó … đến bao giờ em mới ổn đây anh, nhưng em biết không có anh em chưa từng ổn một lúc nào hết

Em thật sự không chịu nổi nữa rồi"

………………

"Cuối cùng thì 2 năm rồi anh nhỉ, giờ em chuẩn bị đi thực tập… thời gian nhanh thật… mình bao lâu rồi chưa gặp… bao lâu rồi chưa từng quan tâm nhau…

Chắc gì anh nhớ đến em, phải chăng giờ đây anh đã yêu một ai đó cũng nên..

Em thua rồi… em bỏ cuộc, nhưng vẫn mỉm cười chúc anh hạnh phúc mà… người thương em xin lỗi"

………………

Từng trang nhật kí được lật nhè nhẹ như nâng niu trên tay ai đó, hắn hiểu sự thờ ơ của mình trong thời gian qua … là hắn … hắn sai rồi…

Những giọt lệ cứ thế mà tuôn ra… hắn khóc đấy… người con trai ấy đã khóc … khóc bằng tình cảm thật sự… chứ không phải giả tạo…

Hắn đã hiểu được cảm giác đau đớn của nó khi bị chính người yêu mình dày vò… lòng tin ư? Tại sao chưa từng đặt lòng tin vào người mình yêu…

Hắn đúng là đại ngốc mà… ngốc lắm…

Thời gian ở Mỹ hắn cũng chưa bao giờ dám liên lạc hỏi thăm ai đó, vì sao chứ?

Sao lúc đó lại có thể để ai đó ra đi khỏi trái tim mình một cách hững hờ như thế được chứ?

Trong lúc ai đó bị nghi oan sao chưa một lần đứng ra bảo vệ?

Rõ ràng niềm tin đó là gì đây hở?

Vậy mà…

Đến hôm nay cõi lòng hắn như tan nát… chỉ một từ thôi "Đau" …

Đau vì thương nó, đau vì yêu nó, đau vì… có lỗi với ai đó

Tất cả mọi thứ nhanh chóng tan vỡ như những mảnh thủy tinh mong manh…

Trái tim ai đó cũng tan vỡ… thất vọng cho chính mình, vốn tưởng hạnh phúc đã cận kề bên tầm tay vậy mà giờ đây nó vụt xa mất rồi liệu ai đó có hàn gắn những mảnh vở yêu thương kia lại được nữa hay không?

"Anh sai rồi Chi Lan… "
« Chương TrướcChương Tiếp »