Chương 20: Nhà có trộm (1)

9:00 pm

Tố Liên bước vào phòng mẹ nó nhõng nhẽo với bà

-"Mẹ ơi hôm nay con ngủ với mẹ nha"

Bà Lâm ngạc nhiên quay sang nhìn nó –" Cô lại muốn xin xỏ gì nữa đây"

-"Con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi mà, lúc nào mẹ cũng nghĩ xấu về con hết"

-"Cô có bao giờ tốt đẹp gì đâu mà không nghĩ xấu"

-"Mẹ…"

-"Thôi được rồi… cô muốn gì" – cô ta nằm cạnh mẹ mình, ôm lấy bà

-"Con muốn ngủ với mẹ cơ… mà mẹ này, mẹ có thích chị Vy không"

-"Con bé rất dễ thương lại xinh đẹp nữa"

-"Con thấy 2 với chị Vy rất là hợp nhau, mình tác hợp cho họ đi mẹ"

-"Biết con bé có chịu anh mày không, với lại thằng Khánh nó thương con Chi Lan mà"

-"Con thấy chị Vy rất thích anh Khánh nữa là khác"

-"Thôi chuyện tình cảm của anh 2 mày cứ để nó lo, mẹ không muốn người lớn xen vào"

-"Mấy ngày nay trong nhà mình có trộm hay sao ấy mẹ… con cứ bị mất tiền hoài hà"

-"Làm gì có trộm trong nhà mình" – bà ngạc nhiên quay sang nhìn nó

-"Con cũng không biết nữa… mình đừng chủ quan nha mẹ, người làm cũng nguy hiểm lắm đó, khi con người ta thấy tiền trước mắt thì lúc đó lòng tham sẽ trỗi dậy"

-"Trong nhà mình có dì 4, chú 6 lái xe, chú 3 làm vườn, nhưng họ làm lâu năm như vậy rồi có bao giờ họ lấy đồ gì của mình đâu"

-"Mẹ quên là còn con ô sin của anh 2 nữa à"

-"Con bé Chi Lan nó ngoan hiền đến như vậy làm sao có thể ăn cắp được chứ"

-"Thôi tùy mẹ, con nói không chịu nghe sau này có mất gì đừng nói con không báo trước"

………………………………………………………………………..

Hôm đó là thứ 3, nó vừa đi học về đến nhà thấy có cái gì đó xôn xao trên lầu, ngay căn phòng của mình… nó bước vào

"Bóp…" một cái tát như đứng hình tại chỗ

-"Tố Liên em làm gì vậy" – một tay che bên mặt bị đánh nó liếc nhìn sang cô ta, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra…

-"Cô lấy cắp chiếc nhẫn kỉ niệm của mẹ tôi mà còn tung tăng như vậy hả"

-"Tôi không có lấy"

-"Cô còn dám chối, nó nằm ngay dưới ngăn tủ của cô kìa…"

-"Thật sự là tôi không biết gì hết" – nó cố giải thích

-"Bác ơi con không có lấy nó" – nó nhìn sang bà Lâm, mắt bọng nước

-"Sau này con có thích cái gì thì nói cái nào bác cho được thì cho, đừng có tập tành tính ăn cắp thế này xấu lắm con ạ" – nói xong bà ấy bỏ ra ngoài

Nó ngậm ngùi nhìn hắn, từ nãy đến giờ đứng bên cạnh hắn vẫn không nói giúp một tiếng, chẳng lẽ anh ta cũng nghĩ nó làm ư…. Hắn bỏ đi ra ngoài…

-"Thứ ăn cắp không biết xấu hổ" – Tố Liên chưởi xỉa xối vào mặt nó, rồi cũng bỏ ra ngoài

Nó ấm ức khóc miết, rõ ràng là nó không làm lấy gì nhận tội chứ… Nó tức lắm, nhưng lời nói của nó không hề có giá trị với mọi người…

Từ lúc đó mọi thứ mất mát trong nhà, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó…

Nó không hề giải thích với mọi người cứ để cho họ nghĩ nó là ăn cắp cũng được… nó không buồn chuyện này, vì nó biết nó ngay thẳng không làm nên không sợ… nhưng thứ làm nó buồn là hắn… hắn ngày càng lạnh nhạt với nó hơn, những cử chỉ quan tâm trước đây cũng không còn nữa, những lúc thấy nó khóc hắn cũng chẳng an ủi… nó đau lắm… người mà nó tin tưởng yêu thương giờ lại là người làm nó đau nhất.

———————————————————————————————————————