- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bà Xã, Ngủ Ngon Không Em?
- Chương 5
Bà Xã, Ngủ Ngon Không Em?
Chương 5
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Trước kia, cho dù có người phụ nữ không rõ thân phận gọi điện thoại đến tìm ông xã, cô cũng không cảm thấy được có uy hϊếp gì, bởi người phụ nữ gọi điện thoại này chưa từng lộ mặt giữa cuộc sống hiện thực của cô, không thấy mặt, cũng không có nhiều cảm giác tồn tại.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này hoàn toàn khác, cô ta chẳng những xuất hiện rõ rành rành trước mặt bọn họ, còn ôm lấy ông xã cô thật chặt, mà chỉ có ông xã cô là có thể nói chuyện bằng tiếng Nhật với cô gái ấy, đáy lòng cô tràn ngập bất an.
Tô Dật Hòe không thoát được cái ôm của cô gái đó, chỉ có thể dùng vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn cô.
“Dật Hòe? Cô ấy là ai?” Hoa Vân Vân dựa cạnh cửa hỏi, ánh mắt rất bất an.
Tô Dật Hòe không trả lời, vẻ mặt cứng lại, nghe người phụ nữ kia nói toàn tiếng Nhật, như cuồng phong mưa rào mà bổ nhào về hướng anh, càng nghe sắc mặt càng khó nhìn.
Đột nhiên, Tô Dật Hòe giận tái mặt, không mảy may một chút khách khí nào mà đưa tay đem người phụ nữ đẩy ra, một lần nữa không phân chính phụ đóng sầm cửa lại, “Ầm” một tiếng lớn, dọa Hoa Vân Vân sốc, A Kiều nhát gan cũng sợ đến mức lui vào trong ổ, kém chút nữa đạp đổ bát ăn của nó.
Người phụ nữ ngoài cửa im lặng vài giây, có lẽ là bị hù dọa đến choáng váng, tiếp theo tiếng chuông điện bắt đầu vang lên, tiếng gọi nôn nóng cùng tiếng gõ cửa cũng chưa từng dừng bên tai.
Tô Dật Hòe như ăn quả cân quyết tâm, không có ý định đáp lại người phụ nữ kỳ quái kia, xụ mặt đi tới bên Hoa Vân Vân, đỡ khuỷu tay cô, dìu cô vào nhà.
“Chúng ta đã vào nhà.”
“Nhưng mà....... ” Hoa Vân Vân chần chờ quay đầu nhìn về phía cửa lớn.
Tiếng chuông điện thúc giục vội vàng vẫn không dừng, cảm thấy được lòng người nóng nảy đến phát bực, hơn nữa người phụ nữ kia gọi quá to, thậm chí còn loáng thoáng truyền ra tiếng thút thít hư hư thực thực.
Quá rõ rồi, người phụ nữ kia rất cố chấp, vô cùng muốn gặp anh.
“Không cần để ý, cô ta chờ một chút rồi sẽ đi.” Tô Dật Hòe xanh mặt, sau cánh cửa đã đóng lại, đưa cô tới ngồi xuống cạnh chiếc bàn đã dọn xong thức ăn.
Anh sắp xếp thức ăn ra bàn xong, yên lặng kéo ghế xuống, cầm bát đũa lên ăn.
“Cô gái kia...... Cô ấy rốt cuộc là ai?” Hoa Vân Vân ngồi xuống theo, nhíu mày bất an nhìn anh.
“Không biết.” Anh không nhìn cô, trả lời vừa lãnh đạm vừa ngắn gọn, không muốn nhiều lời.
Lừa quỷ!
Sắc mặt cứng ngắc của anh cùng phản ứng kích động của người phụ nữ kia đều vô cùng không bình thường, người sáng suốt vừa thấy liền cảm nhận được hai người bọn họ có gì đó không ổn.
“Chuông cửa còn đang kêu đó..... ” Cô đứng ngồi không yên cắn cắn môi.
“Không cần để ý cô ta.”
“Anh thật sự không biết cô ấy sao? Vậy tại sao cô ấy ——”
“Anh nói không biết chính là không biết!” Nặng nề buông chiếc đũa, giọng điệu của anh bỗng nhiên chuyển kém.
Hoa Vân Vân hoảng sợ, lập tức ngậm miệng, trên mặt hiện lên thần sắc bi thương.
Cô không hề định hỏi dò, sau khi hít sâu một hơi, cầm bát im lặng gắp đồ ăn, liều mạng muốn nuốt đám thức ăn cứng ngắc này vào cổ họng.
Nhìn cô thần sắc đau lòng, tâm tình Tô Dật Hòe cũng trở nên mười phần hỏng bét, anh thở hắt ra một hơi, nâng tay buồn bực cào lọn tóc buông xuống.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng chuông điện đã ngừng, trên bàn cơm tức khắc lâm vào không gian yên lặng, chỉ thoáng nghe tiếng anh nặng nề hít thở.
Hai người bọn họ đều không muốn ăn gì, đang cầm bát, chẳng để tâm gì cứ chọc chọc đồ ăn trong bát. Ngồi yên một lúc, Hoa Vân Vân bỏ bát xuống, đứng dậy yên lặng thu dọn.
“Còn chưa ăn xong, sao lại thu dọn rồi?” Anh trầm giọng hỏi.
“Ai còn có tâm tình ăn?” Cô tức giận nhìn anh, sau khi bưng bát thức ăn trên bàn đem bỏ vào tủ lạnh liền đi tới phòng ngủ.
Tô Dật Hòe ngồi sững sờ trong chốc lát, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi, nhốt mình ở phòng làm việc. Cả buổi tối, áp suất thấp bao phủ bọn họ, hai người chia ra hai phòng, cũng không ai nói một câu. Hoa Vân Vân ở trong phòng giày vò đông tây, đợi cho đến khi đêm đã khuya, Tô Dật Hòe cũng không có về phòng..
Cô ở trong phòng cắn răng dậm chân, bị ông chồng tính cách khó hiểu chọc giận đến nội thương.
“Đầu gỗ thối! Đại đầu gỗ! Miệng chẳng khác gì vỏ trai, không nói thì không nói, em thèm vào! Đáng giận, người ta tìm tới tận nhà, thế nhưng vẫn còn nói với em là không biết? Thật là aizz..anh cái đồ mèo thối!” Hoa Vân Vân ngồi một chỗ, tức giận đấm cái gối của anh.
Nhưng mà tức giận thì tức giận, một lát sau cô vẫn cam chịu số phận, xuống giường, cầm lấy một tấm chăn mỏng, mở cửa phòng, định đi tới phòng sách xem anh thế nào.
Anh thường xuyên ở phòng đọc sách đến khuya, thỉnh thoảng vô tình ngủ gục trên bàn, bởi vậy nếu như tới giờ đi ngủ anh còn chưa về phòng thì trước khi đi ngủ cô sẽ đi xem anh.
Nếu anh ngủ, cô sẽ giúp anh đắp thêm tấm chăn, nếu như vẫn còn tỉnh, cô lại giúp anh chuẩn bị bữa ăn khuya, để anh lấp đầy bụng, sau đó mới đi ngủ.
Đang lúc cô đi đến gõ cửa phòng sách, trong phòng lại không có tiếng đáp lại, cô đoán anh nhất định là đã ngủ, liền tay chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa đi vào.
Không ngờ sau khi đẩy ra cánh cửa phòng, trong phòng lại không một bóng người.
“Hả? Người đâu?” Cô ngây người.
Suy nghĩ một chút, cô xoay người đi tới mở ra cửa lớn, một luồng hương vị nhẹ nhàng thổi về hướng cô.
Cô chớp chớp hai mắt tìm kiếm khắp nơi, lúc này mới phát hiện bên hiên cửa có một chút ánh sáng màu đỏ yếu ớt, phác họa lên một bóng người màu đen lẳng lặng ngồi tại đó.
Cô có chút kinh ngạc, anh thế mà lại hút thuốc ư?
Anh cũng không nghiện, chỉ khi trong lòng vô cùng khó chịu mới hút.
Nghĩ cũng biết, nguyên nhân tâm tình anh hiện tại không tốt nhất định là vì người phụ nữ tìm tới cửa lúc xế chiều.
Hoa Vân Vân hướng phía anh đi đến, sau mới phát hiện A Kiều đang ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh anh, mà bàn tay to của anh đang từng chút, từng chút vuốt ve cái đầu của chú chó.
Cô lằng lặng ngồi xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Mây đêm nay có chút dày, không nhìn thấy ánh sao, cũng không nhìn thấy mặt trăng.
Tựa như tình trạng không rõ ràng của anh cùng cô trong lúc này.
Trong lòng anh có chuyện gì xảy ra cũng không nói, cô căn bản không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy chính mình chưa hoàn toàn được anh tiếp nhận. Là bởi vì tình cảm bọn họ đến nay vẫn chưa đủ sâu đậm, cho nên anh mới không cách nào tin tưởng cô sao?
“Cô gái kia...... Khiến cho anh buồn phiền như vậy?” Cô thử dụ anh mở miệng.
Anh không nói gì, dáng vẻ không nhúc nhích. Cô có chút nản lòng, hai tay nâng má.
“Dật Hòe, anh cảm thấy trong quá trình vợ chồng chung sống với nhau, phải như thế nào mới là được?” Cô nhìn nơi nào đó trong vườn.
“Anh không biết. Trên thực tế, anh là một đứa trẻ mồ côi, đừng nói là vợ chồng, ngay cả người trong nhà chung sống nên như thế nào, anh căn bản cũng không hiểu rõ.” Anh cười lạnh một tiếng, giọng nói hàm chứa châm biếm vô cùng.
Cô quay đầu nhìn anh một cái, ngực dâng lên từng đợt nhói đau.
Anh đêm nay, cảm xúc dường như xuống thấp, có chút hận đời.
“Trong suy nghĩ của em, em cảm thấy cái gọi là vợ chồng so với người có quan hệ huyết thống còn thân thiết hơn, là tâm linh tương thông, nương tựa vào nhau, cùng nhau dưỡng dục con cái. Vợ chồng không có tâm linh tương thông thì ngày cả người thân cũng chẳng bằng.” Cô chân thành nhìn hẳn hai tròng mắt của anh.
“Anh biết em vẫn cảm thấy anh nói rất ít, anh cũng biết anh không thể nào tạo cho em cảm giác tin cậy. Cho nên điều duy nhất anh có thể làm, đó là cung cấp cho em cuộc sống không lo thiếu thốn.”
“Cho nên anh mới liều mình làm việc như vậy?” Kiếm thật nhiều tiền nuôi gia đình? Lòng của cô tràn đầy cảm động.
“Anh sai rồi, lúc trước là em coi trọng cảm giác tin tưởng phát ra từ trên người anh, mới muốn gả cho anh. Anh có một đôi mắt làm cho người ta an tâm.” Cô nâng tay, tinh tế miêu tả đôi mày rậm của anh.
“Em rất vui vì gả cho một ông chồng kiên định chăm chỉ như anh, nhưng mà em càng yêu thích chính anh gần đây hơn.”
“Anh gần đây?” Anh chuyên chút nhìn chằm chằm cô.
“Gần đây anh rất ít khi giống trước, một ngày một đêm thức khuya tăng ca, thậm chí còn về nhà cùng em ăn cơm, nói chuyện, đây là cảm giác người một nhà sống chung với nhau. Rất đơn giản, không một chút phức tạp như vậy.” Cô ôm cánh tay anh, đầu khe khẽ dựa lên đầu vai anh.
Anh hơi hơi sửng sốt, bên môi hiện lên vẻ mỉm cười, nhấc tay lên, ôn nhu vỗ về hai má mềm mại của cô, cũng cúi đầu xuống hôn lêи đỉиɦ đầu cô.
Lời của cô làm cho lòng anh đang xao động lập tức bình tĩnh xuống.
Bàn tay to giữ lấy khuôn mặt của cô, cẩn thận tránh đi vết thương do va chạm trước đó vài ngày, anh cúi đầu dịu dàng hôn cô.
Cô ngẩng đầu đón lấy cái hôn của anh, hai tay cầm lấy ống tay áo anh, nếm thử mùi vị trong miệng anh.
Anh rất muốn ôm chặt cô, nhưng lại sợ ôm vậy sẽ làm trầy xước hoặc kéo căng mảng máu đóng vảy nơi bị thương, chỉ có thể ở khoang miệng cảm xúc ngày càng kích động, nỗ lực áp xuống kịp tất cả kí©h thí©ɧ.
Đã một thời gian dài anh không ôm cô rồi, lúc cô dựa sát, toàn bộ tế bào trên cơ thể anh đều đã kêu gào đòi biểu tình.
Anh suy sụp quay đầu, vừa lúc nhìn thấy A Kiều thảnh thơi nhắm mắt ngủ, bởi vậy không nhẹ không nặng đưa tay vỗ đầu A Kiều một chút, trò chuyện cho hả giận: “Đều tại mày.”
A Kiều bừng tỉnh, đùng cái nhảy dựng lên.
“Chó ngu ngốc!” Anh vừa tức giận, vừa buồn cười nhẹ giọng mắng, trong giọng nói có ý tứ cưng chiều.
Hoa Vân Vân cười lắc đầu. Hai người không nói gì, dựa vào nhau, hấp thụ nhiệt độ cơ thể khiến người ta an tâm của nhau.
“Anh thật sự không muốn nói cho em biết cô gái kia là ai sao?” Cô tựa trước ngực anh đặt câu hỏi.
Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: “Người phụ nữ buổi chiều kia........ ”
Cơ thể cô cứng đờ, tưởng rằng anh định thành thực cùng cô “Tâm linh tương thông” Cho nên cô nuốt nuốt nước bọt, khó khăn dựng thẳng lưng, gắng sức bày ra bộ mặt tươi cười, đối mặt với việc anh ngả bài.
“Anh......
Có gì cứ nói thẳng với em! Em rất lý trí, rất có năng lực đối mặt với sự thật.” Chẳng qua không thể cam đoan sẽ có phản ứng gì thôi.
“Cô ấy là chị gái anh.” Nhả ra một ngụm khói.
Tốt lắm tốt lắm! Quả nhiên là anh ở Nhật Bản ăn vụng —— á?
“Chị, chị gái?”
Hoa Vân Vân ngạc nhiên mở lớn mắt, trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa được hai tiếng “Chị gái” quan trọng này.
“Em...
.. Em tưởng là.... Em cứ tưởng là...... ”
“Tưởng rằng cô ấy là người anh quyến rũ được ở Nhật Bản?” Anh liếc cô một cái.
“Anh cái gì cũng không nói, em chỉ suy đoán lung tung!” Bị vạch trần, mặt cô đỏ lên, đành phải giả bộ làm người vô tội mà liếʍ liếʍ môi.
“Cô ấy là chị gái cùng mẹ khác cha của anh. Cô ấy nói mẹ anh bệnh nặng, hiện tại rất muốn gặp anh.”
“Mẹ anh? Không phải anh là trẻ mồ côi sao?”
“Đúng, người mẹ sinh ra anh là người Nhật Bản, anh là con riêng do bà ta nɠɵạı ŧìиɧ sinh ra. Năm đó bà ta bởi vì sợ bị chồng biết được, cho nên sau khi vừa sinh ra anh đã ba chân bốn cẳng trở lại Nhật Bản. Mà người đàn ông bà nɠɵạı ŧìиɧ lại không nhận anh là con ông ta, vì vậy không ai muốn anh, liền cho vào trại trẻ mồ côi.”
Kết hôn hai năm, cô chỉ biết anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cũng vẫn nghĩ rằng anh không biết cha mẹ mình là ai, cho nên tới bây giờ cũng không có hỏi qua về người thân của anh.
Không nghĩ tới anh lại có người chị cùng mẹ khác cha, còn có một bà mẹ người Nhật Bản..
“Anh biết mình còn có mẹ cùng chị, là bởi vì mẹ anh đã từng tìm gặp anh sao?”
“Hơn mười năm trước, sau khi người chồng Nhật Bản của bà qua đời, bèn yêu cầu con gái bà đến Đài Loan tìm anh, hi vọng cùng anh nhận người thân. Hơn nữa còn muốn đưa anh về Nhật Bản. Anh bị bà ta từ bỏ suốt mười mấy năm, không có sự tồn tại của bà ta, anh vẫn sống tốt như cũ. Không thấy cái gọi là không có mẹ thì không sống nổi, đối với bà ta càng không có cái gọi là tình cảm mẹ con, đó là lí do lúc ấy anh từ chối đi Nhật, cũng không muốn có cái gì liên quan đến bọn họ.”
Cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm chặt tay áo anh. Rốt cục hiểu được vì sao lúc anh nhìn thấy cô gái kia lại kích động như vậy. Đó là bởi vì những gì anh gặp phải đã đau đớn như thế.
“Anh..... Không đi sao?” Cô khẽ nhíu đầu lông mày.
Theo cô đoán, cái người chị gái cùng mẹ khác cha kia đến đây tìm anh, chắc hẳn tin tức mẹ anh bệnh nặng là thật. Gần đây anh luôn tùy tiện lộ ra ưu tư, cô lo anh hiện tại nóng nảy không thể có suy nghĩ chu toàn, về sau nếu thật xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người cuối cùng hối hận cũng là anh.
“Năm đó bà ta vứt bỏ anh, hiện tại làm sao còn tư cách nói muốn gặp anh, muốn gặp anh một lần, muốn anh cảm động đến rơi nước mắt mà chấp nhận hẹn gặp bà ta chứ.” Anh đem đầu thuốc lá ném xuống chân, nặng nề giẫm tắt..
“Anh thật sự không lo lắng sao? Người đó dù sao cũng là mẹ anh, có lẽ năm đó bà có nỗi khổ bất đắc dĩ...... ”
“Anh không muốn biết.” Giọng anh mười phần kiên quyết, thậm chí lờ mờ đã có chút lạnh lùng.
Cô biết hiện nay nói cái gì cũng vô dụng, vì vậy liền ngậm miệng, lựa chọn im lặng mà đi theo anh, chờ thời điểm tâm trạng anh bình ổn lại rồi sẽ nói sau.
“Dật Hòe......”
“Ừ?”
“Em tuyệt đối sẽ không bỏ lại anh.”
“Em đã một lần. Em quên mình từng rời nhà trốn từ Nhật Bản chạy về nhà mẹ đẻ?” Anh nghe vậy nở nụ cười, gõ gõ cái trán của cô.
“Anh ghi hận thật lâu nha!” Cô đùa giỡn đẩy anh một cái, che dấu sự không được tự nhiên của bản thân.
“Em biết là tốt rồi.” Anh nửa thật nửa giả trộm liếc cô một cái.
Nếu cô chưa bao giờ hiểu rõ hoàn toàn thân thế của anh, sẽ không có liên tưởng gì từ câu nói này của anh.
Lúc này, tuy rằng giọng nói của anh không hề nghiêm túc, thậm chí còn có chút thoải mái, nhưng cô không thể không nghĩ, khi anh đối mặt với những người đã từng vứt bỏ mình, là loại cảm giác tổn thương như thế nào?
Mà cô, thế nhưng cũng từng đối với anh làm ra chuyện như vậy, anh cũng không có oán trách cô quá nửa câu....... Trong lòng cô không khỏi tự trách mình, rồi khổ sở.
Nhìn sườn mặt tuấn dật của anh, bỗng nhiên cô có loại ảo giác, phải chăng những lời anh chưa từng nói ra, toàn bộ đều hóa thành một đầu tóc trắng, tố cáo anh chưa bao giờ bày tỏ tâm tình mình.
Cô có chút nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng trong cơn đau lòng mà ôm chặt lấy anh.
Ngày hôm sau, sau khi cười tiễn Tô Dật Hòe ra ngoài đi làm, Hoa Vân Vân đứng ngốc ở cửa một hồi, đến tận lúc khi A Kiều rưng rưng kêu hai tiếng phía sau, nhắc nhở cô cô chưa cho nó ăn sáng, cô mới vội vã xoay người lại muốn đóng lại cửa chính.
Đột nhiên, một bóng người từ chỗ góc khuất đi đến, dọa cô nhảy dựng.
“Là chị?” Hoa Vân Vân nhìn chăm chú, đúng là cô gái hôm qua mới đến tìm ông xã cô.
Nghe nói cô ấy là chị gái ông xã, vì vậy vẻ mặt của nàng cũng dịu xuống, nhìn cô gái mỉm cười.
Cô gái kia ngày hôm qua ăn canh bế môn, cho nên ban đầu có chút nhút nhát, nhìn thấy vẻ mặt cô ôn hòa, trong miệng lập tức vội vã thốt lên một loạt tiếng Nhật, hai tay vươn ra, chặt chẽ bắt lấy cánh tay cô.
“Ai nha, chị.....Chị buông tay..... Đau quá...... ” Cô gái động phải vết thương của cô, khiến cô co rúm lại.
Cô gái phát hiện vẻ mặt đau đớn của cô, sửng sốt một lúc, mới bối rối buông tay ra.
Chịu đựng đau nhức, Hoa Vân Vân cười cười với cô gái kia, kéo tay áo, cho cô ấy xem cánh tay quấn băng gạc.
Cô gái vừa thấy, lập tức mở trừng hai mắt, cực kỳ sợ hãi, biết mình có thể khiến cô bị thương, vì thế bèn liều mạng khom lưng nhận lỗi, lại một chuỗi tiếng Nhật quang quác.
Cô nâng cô gái kia dậy, dùng tiếng Nhật đơn giản nói nàng cô ấy đừng để ý.
Cô gái nghe nàng mở miệng nói tiếng Nhật, lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa vui sướиɠ, trong nháy mắt lại quang quác quang quác tuôn ra thật nhiều tiếng Nhật.
Hoa Vân Vân chỉ là cười gượng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu lắm.
Cùng Tô Dật Hòe ở Nhật Bản một thời gian, cô có thể sử dùng một số từ ngữ đơn giản trong cuộc sống, nhưng nếu nói năng rành mạch là một chướng ngại lớn.
Cô gái kia kêu nàng chờ một chút, sau đó giống như một trận gió lướt qua trước mặt cô, chạy vội về phía giao lộ, trong nháy mắt không thấy nữa.
Hoa Vân Vân choáng váng một chút, không biết cô ấy muốn làm cái gì, cũng không biết có nên ở tại chỗ chờ cô hay không.
Cô nghĩ cô gái kia đã suy nghĩ kĩ thấy cô là người bên cạnh Tô Dật Hòe, nhưng hai người bọn họ ngôn ngữ không thông, có nói gì cũng vô dụng.
Đang do dự tự hỏi, cô gái kia đã trở lại, còn kéo theo một người đàn ông đến.
Cô tò mò nhìn bọn họ, khi bọn họ đến gần, nhìn rõ gương mặt người đàn ông kia, cả người cô bỗng nhiên chấn động.
Người đàn ông kia ngay lúc đầu mang bộ dạng chán nản, không tình nguyện lắm nhưng sau khi nhìn thấy cô, anh ta cũng sửng sốt.
Cô cảm thấy được máu trong nháy mắt từ đỉnh đầu chạy tới lòng bàn chân, đầu lạnh như băng, trống trơn, suy nghĩ kết lại, gần như không cách nào hoạt động.
Ngược lại người đàn ông kia sau khi kinh ngạc qua đi, rất nhanh lộ ra nụ cười vô lại, bắt tay cô chào hỏi.
“Đã lâu không gặp, không nghĩ rằng sẽ được gặp lại em, Vân Vân.
Cô lườm anh ta, cảm thấy cảm thấy nụ cười này trong trí nhớ của hai năm trước cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng lại tồn tại cảm giác xa lạ. Khi thấy anh ta cười còn có chút ghét bỏ.
Suy nghĩ của cô rối loạn không thôi, một lát sau mới cứng ngắc mở miệng.
“Đã lâu không gặp, Chính Long.”
Cô gái dường như nhìn ra bộ dáng bọn họ quen biết. cùng hắn nói một vài câu. Thái Chính Long đáp lại qua loa, cô gái kia nghi ngờ nhìn hắn, rồi lại nhìn cô.
Cô nghe không hiểu tiếng Nhật, không thể nào biết được anh ta trả lời cô gái kia như thế nào.
“Không mời bọn tôi vào nhà sao? Chúng ta cho dù chia tay, không còn là người yêu, chung quy vẫn là học trưởng, học muội không phải sao?”
Hoa Vân Vân sắc mặt đột nhiên tái xanh, lần nữa nhìn cô gái kia, lại nhìn hắn, một câu cũng không nói lên lời.
“A, đã quên giới thiệu với em, cô ấy là “bà lớn” của anh, hai năm trước đã kết hôn.”
Nghe vậy, cô khϊếp sợ mở to mắt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bà Xã, Ngủ Ngon Không Em?
- Chương 5