Sau khi Hạ Úc Huân rời đi, Bạch Thiên Ngưng đi theo lên xe Lãnh Tư Thần, tự nhận là lần này chiếm lý, vẫn luôn lải nhải.
Lãnh Tư Thần bật lửa hút thuốc, nói cái gì cũng chưa nói, từ sau xe cầm lên một văn kiện màu đen đưa cho cô.
Bạch Thiên Ngưng hồ nghi mà nhận lấy, vừa mở ra nhìn, mặt trắng bệch một chút, toàn thân đều bắt đầu run rẩy lên.
Nhìn ảnh chụp khó coi trong túi văn kiện, cô mới biết được, chính mình vừa rồi nói những lời đó quả thực chính là đang tự vả miệng mình.
So với những tấm ảnh chụp này, những chứng cứ vừa rồi cô cho là vượt quá giới hạn quả thực chính là gặp sư phụ……
Bạch Thiên Ngưng kinh hồn táng đảm, nói:“Tư thần, anh nghe em nói……”
Lãnh Tư Thần không kiên nhẫn mà cắt ngang cô: “Cô không cần giải thích với tôi, tôi chỉ tin tưởng vào những gì đôi mắt tôi đã thấy. Vừa lúc nhân cơ hội hôm nay, tôi nhắc nhở cô một lần nữa. Bạch Thiên Ngưng, tính chất cuộc hôn nhân của chúng ta hẳn là rất rõ ràng, liên hôn thương nghiệp, tôi sẽ không quản cô ở bên ngoài làm cái gì, chuyện của tôi, cô tốt nhất cũng không cần nhúng tay vào.”
“Tư thần, không, không phải như thế! Anh đừng nói như vậy, em yêu anh! Người kia…… Người trên ảnh chụp kia chỉ là một người khách hàng chính của em…… Em……” Bạch Thiên Ngưng kinh hoảng thất thố mà giải thích, nhưng chứng cứ trần trụi ở trong này căn bản là không có biện pháp giảo biện.
“Khách hàng chính? Thì ra cô cùng khách hàng của mình đều ký hợp đồng ở trên giường sao?” Lãnh Tư Thần cười lạnh.
Bạch Thiên Ngưng mặt như giấy trắng, ngồi sững trên ghế cạnh ghế điều khiển……
Lần này, là thật sự xong rồi……
-
Đêm khuya, quán bar Phi Sắc.
“Vân Triết, anh nói, vì cái gì anh ấy muốn đối với tôi như vậy? Tôi làm như vậy, còn không phải là vì anh ấy…… Tôi vừa mới tiến vào Lãnh thị, nếu không bắt lấy mấy hợp đồng lớn, làm sao trấn trụ được những người cấp dưới đó? Ngay cả một tiểu bảo tiêu nho nhỏ bên người cũng dám bò lên đầu tôi, vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, Bạch Thiên Ngưng tôi khi nào chịu loại ức hϊếp này!” Bạch Thiên Ngưng vừa không ngừng chuốc rượu, vừa kể khổ.
“Nếu không vui như vậy, vì cái gì còn muốn ở bên cạnh anh ta? Vì cái gì nhất định phải gả cho anh ta?”
Lý Vân Triết nhìn khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp anh chưa từng quên, trong mắt tràn đầy mê luyến.
Vốn dĩ đem những ảnh chụp đó gửi cho cô là muốn cô hết hy vọng, lại không nghĩ rằng Lãnh Tư Thần cao tay phản ngược lại cô.
Cũng không biết Lãnh Tư Thần rốt cuộc khi nào có được những ảnh chụp đó, tóm lại khẳng định có trước anh.
Nhưng Lãnh Tư Thần lúc trước vẫn không lấy ra, đến khi bị Bạch Thiên Ngưng làm phiền anh cùng Hạ Úc Huân mới nói ra lấp kín miệng cô.
Anh là thật sự không yêu cô! Nếu không có người đàn ông nào nhìn loại ảnh chụp này của người phụ nữ mình yêu có thể không hề phản ứng?
“Tổng giám đốc Lãnh thị, có phụ nữ nào không muốn lấy? Không gả cho anh ấy, chẳng lẽ gả cho anh……” Bạch Thiên Ngưng hừ lạnh nói.
“Anh rốt cuộc nơi nào kém Lãnh Tư Thần?” Lý Vân Triết đem một ly rượu đế uống một hơi cạn sạch, nện mạnh trên bàn.
“A, buồn cười…… Anh nơi nào so được với anh ấy!”
“Em……” Lý Vân Triết giận quá hóa cười, nói: “Tùy em như thế nào, em yêu ai chà đạp lên chính mình, anh quản không được!”
Lý Vân Triết nói xong liền phải đứng dậy rời đi, lại bị Bạch Thiên Ngưng ôm chặt cánh tay, nói:“Vân Triết…… Vân Triết anh đừng đi! Đừng bỏ mặc em! Ngay cả anh cũng bỏ mặc em sao? Vân Triết……”
“Anh mẹ nó điên rồi mới có thể quản em!” Lý Vân Triết ngoài miệng rống giận, lại chung quy vẫn không đi, bất đắc dĩ mà đem cô đỡ dậy, nói: “Không được uống nữa! Anh đưa em về nhà!”
Sự thật chứng minh, anh xác thật là điên rồi.
Lý Vân Triết đem Bạch Thiên Ngưng đưa về biệt thự, ôm đặttrên giường.
Vừa muốn rời đi, lại bị cô một phen ôm cổ.
“Thiên Ngưng, buông tay!”
“Em không buông, Tư Thần, anh vì cái gì phải đối xử với em như vậy?”
“Lại để cho anh từ trong miệng em nghe được một tiếng kêu tên tên hỗn đản kia, tin hay không anh cởi hết quần áo trên người em ném trên đường cái đi!”
“Tư thần…… Tư thần……”
Kết quả cuối cùng, anh xác thật đem cô cởi hết, bất quá, đương nhiên, không có ném trên đường cái.
“Thiên Ngưng, em vốn dĩ nên là của anh, vì cái gì anh không thể đυ.ng vào……”