Chương 1258: Chồng ơi, hẹn hò không?? (128)Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Tiết Hải Đường như trút được gánh nặng đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng khuôn mặt anh âm trầm đến đáng sợ, quanh thân như bao phủ một luống khí đen "Người sống chớ gần", trong lúc nhất thời lại bị dọa đến không dám mở miệng.
Cho tới khi sắp tới nơi, Tiết Hải Đường mới không thể nhịn thêm nói một câu, "Đêm nay Đường bá bá tìm chúng ta đi vì việc gì, anh cũng biết đúng không?"
Anh vẫn mang vẻ trầm lặng khiến người khác phát run, cũng không biết là có nghe thấy cô hay không.
Tiết Hải Đường đành phải mấp máy môi tiếp tục nói, "trước đó chúng ta đã nói chuyện rồi, anh không quên đấy chứ?"
Trả lời cô vẫn là sự trầm mặc.
Tiết Hải Đường hơi sụp đổ nắm tóc, cô đột nhiện thấy khâm phục người phụ nữ kia?
Cô đương nhiện biết Lãnh Tư Thần là người rất lạnh lùng, người này bây giờ lại càng đáng sợ, thật không uổng cái danh xưng Diêm Vương mặt đen, thế mà người phụ nữ kia có thể theo bên cạnh Lãnh Tư Thần nhiều năm như vậy, lại trong thời gian ngắn tiếp cận được Đường Tước...
Nghĩ ra còn đáng sợ hơn cả Đường Tước!
Trong bóng đêm, xe một đường hướng về tòa trang viên ở ngoại ô...
Tại thư phòng.
Đường Chấn ngồi trên ghế sa lon, một tay đặt trên chiếc quải trượng, phong thái không giận mà uy.
Vừa thấy thằng con thất lạc nhiều năm, nay vất vả lắm mới tìm về được lại trưng ra cái biểu cảm như ông thiếu tiền nó, Đường Chấn liền không nhịn được tức giận, một chén trà lập tức bay ra ngoài, "Tiểu tử thối, con có tự ý thức được là mình đang làm gì hay không?"
Đường Tước hành động bất tiện không cách nào tránh né, vươn tay chuẩn xác bắt được chén trà, nhưng hơn nửa chén nước trả đã dính đầy trên vai áo...
"Đường bá! Có chuyện từ từ nói mà!" Tiết Hải Đường tranh thủ thời gian rút khăn tay muốn giúp Đường Tước lau nước trà,nhưng lại bị anh đưa tay ngăn lại.
Tốt, tên rùa đen biếи ŧɦái này còn có bệnh sạch sẽ! Thà nguyện một thân toàn lá trà cũng không đồng ý để người khác giúp anh lau...
Tiết Hải Đường ngượng ngùng thu tay về.
"Tôi tự có chừng mực. Hy vọng chủ tịch ngài cũng đừng quên chuyện đã hứa hẹn khi trước." Giọng nói trầm thấp, u ám của anh không nhanh không chậm vang lên.
"Có chừng mực! Có chừng mực cái rắm! Con gọi thế là có chừng mực sao! Con xem mình đã làm ra chuyện tốt gì, con để cho Hải Đường nó chịu bao nhiêu ủy khuất?" Tiểu tử này thật sự từng câu từng từ nói ra đều có thể tức chết ông, một tiếng ba nó cũng không thèm gọi!
"Khục, Đường bá, cháu thật sự không sao, bá đừng tức giận!" Tiết Hải Đường dàn xếp. Cô cũng biết Đường Chấn từ nhỏ đã coi cô là con gái ruột mà đối đãi, cũng là thật lòng quan tâm cô.
Đường Chấn nộ kỳ bất tranh nhìn cô một lát, rồi lập tức lại nhìn Đường Tước với ánh mắt trách móc, "Thời gian hôn lễ ta đã định, ngày 18 thàng này, ta đã tìm người tính rồi, là ngày đại cát!"
*Nộ kỳ bất tranh: ý nói tiếc nuối phẫn nộ thay người nào đó không tranh không giành mà chịu thua thiệt.
"A? 18 tháng này? Không phải chỉ còn một tuần nữa sao?" Tiết Hải Đường mở to hai mắt, ánh mắt dường như có chút hoảng loạn, không nhịn được lẩm bẩm một câu, "Có phải quá vội hay không?"
"Không vội không vội! Hải Đường con cứ yên tâm, Đường bá nhất định không để con chịu ủy khuất, chuyện hôn lễ bá đã sớm cho người đi chuẩn bị, một tuần lễ cũng quá đủ! Đến lúc đó nhất định sẽ cho con một cái hôn lễ hoa lệ nhất, để con mở mày mở mặt bước vào Đường gia!" Đường Chấn vội vàng bảo đảm nói, trong con ngươi lóe một tia an ủi cùng vui sướиɠ.
Thấy vai chính trong cuộc trò chuyện cũng chính là con trai mình vẫn câm như hến không nói một câu, Đường Chấn lập tức trằm mặt, "Còn con, có vấn đề không?"
Chương 1259: Chồng ơi, hẹn hò không? Lão công, hẹn sao? (129)