Chương 1255: Chồng ơi, hẹn hò không? (125)

Chương 1255: Chồng ơi, hẹn hò không? (125)

Hạ Úc Huân ngoan ngoãn đáp ứng, Đường Nhu lúc này mới hài lòng thả người.

Hạ Úc Huân đang đi phía trước, bỗng một cơn sóng lớn đánh tới làm thân thuyền hơi chòng chành, cơ thể của cô cũng theo quá tính nghiêng theo, bông nhiên có ột cánh tay đưa tới, giữ chặt cổ tay cô giúp cô đứng vững, "Cẩn thận!"

"Bác sỹ Phương? Cảm ơn! Cảm ơn anh!" Hai tiếng cảm ơn, một tiếng là vì vừa rồi, một tiếng là vì hắn đã dạy cô phương pháp phục hồi kia.

Phương Diệu Hồi cười cười, cũng rõ ràng ý tứ của cô, "Bác sỹ Hạ không cần khách khí."

Vừa dứt lời, đột nhiên Hạ Úc Huân phát hiện cổ tay của mình vẫn bị Phương Diệu Hồi nắm trong tay, mà lại, tư thế cầm của hắn có chút kỳ quái, ngón tay hơi tìm tòi một chút lại đè nhẹ lên giữa phần cổ tay, cũng không biết là vô tình hay cố ý, thế nên cô vẫn ý thức kéo tay mình ra.

Phương Diệu Hồi lúc này mới kịp phản ứng, cũng tự nhiên mà buông tay , "Hai người về sớm như vậy sao?"

Phương Diệu Hồi giúp cô chuyện lớn, nhưng Đường Tước lại ở đây cô không tiện cảm ơn hắn, nhưng trong lòng cũng đầy cảm kích, đối đãi với hắn cũng thân thiện hơn mấy phàn, đang muốn khách khí vài câu, Đường Tước bỗng điều khiển xe lăn trực tiếp rời đi, không muốn để ý tới Phương Diệu Hồi chút nào, thái độ ghét bỏ có thể dễ dàng nhìn ra.

Hạ Úc Huân chỉ có thể bước nhanh theo sau, nói xin lỗi rồi quay đầu nhìn Phương Diệu Hồi cười trừ.

Sau một lúc lâu, Phương Diệu Hồi đứng ở đầu thuyền, nhìn du thuyền dần cách xa bờ tiến vào biển cả mênh mông, lại cúi đầu nhìn bàn tay vừa chạm vào mạch của Hạ Úc Huân, gương mặt nghiền ngẫm.

Thú vị...

Người phụ nữ này thật sự rất thú vị ...

Chỉ tiếc...

Sau khi trở về đất liền, từ bờ biển đến bãi đỗ xe còn một đoạn phải đi bộ, Hạ Úc Huân đi bên cạnh Đường Tước, trợ lý với hai người vệ sỹ vẫn đi theo phía sau, khoảng cách không gần cũng không xa.

Không khí nơi này vô cùng trong lành lại mát mẻ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy dải ngân hà sáng lấp lánh, phía sau là sóng biển vỗ rạt rào như mang theo một chút tiết tấu...

Khung cảnh thơ mộng như vậy rát dễ dàng khơi lên cảm xúc vôn luôn ẩn sâu trong lòng người, Hạ Úc Huân cũng không ngoại lệ mà bắt đầu nói dông dài.

Dù cho biết người bên cạnh sẽ không đáp lại cô

"Đường Tước, có phải anh rất ghét em không?"

"Có phải rất ghét em giống như kẹo kéo dính chặt lấy anh?"

"Có phải thấy em ồn ào rất phiền ?"

"Dường như anh chưa từng quan tâm đến em, không quan tâm em là ai, không quan tâm vì sao em lại nhất định phải bám lấy anh..."

"Nếu đến cuối cùng anh vẫn không yêu em thì em biết làm sao bây giờ..."

"Chà, cô đơn thật... rõ ràng... rõ ràng anh vẫn đang ở cạnh em..."

...

"Đường Tước, em có thể gọi anh một tiếng A Thần không?"

Câu cuối cùng, cô không có dũng khí nói lớn, âm thanh dường như không thoát ra khỏi cổ họng, chỉ như đang thì thầm cho chính mình nghe...

Cùng lúc đó, tại tập đoàn Tiết thị.

Cửa văn phòng phó tổng đột nhiên bị người bên ngoài dùng lực đẩy mạnh, trong đêm yên tĩnh phát ra tiếng kêu ầm ầm.

"Trời ạ, anh, là anh à! Anh làm gì vậy! Làm em sợ muốn chết!" Tiết Hải Đường vốn đang ngồi trước bàn làm việc thất thần lại bị giật mình đưa tay lên vỗ ngực phàn nàn.

"Làm gì... Anh còn chưa hỏi em đang làm gì đâu!" Tiết Hải Xuyên giận dữ.

"Anh ăn trúng thuốc nổ rồi à? Em đương nhiên là đang làm việc! Không thấy em đang tăng ca đây à!" Tiết Hải Đường nói thầm.

Tiết Hải Xuyên tức giận mắng xối xả, "Em còn tăng ca cái khỉ gì! Đừng tưởng mấy ngày nay anh không biết em ở cùng với ai! Hải Đường, em có biết nghĩ không thế? Em có biết hôm nay Đường Tước đã đem người phụ nữ kia tới gặp mặt Đường Nhu rồi không hả! Hành động này có ý nghĩa gì, đừng nói là em không hiểu?"