Chương 1251: Chồng ơi, hẹn hò không? (121)Đường Nhu nghĩ thầm cô gái này đúng là rất có cá tính , không ít người muốn ở bên cạnh nịnh bợ Đường Tước, cô có cơ hội tốt như vậy lại không biết lợi dụng, thế mà lại nằm sấp ngủ ngon lành?
Người phụ nữ mà em trai cô coi trọng quả nhiên không phải hạng tầm thường...
"Không cần." Đường Tước tiếp tục sờ bài, chỉ là hơi động cánh tay giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.
Đường Nhu có chút kinh ngạc cùng nghiền ngẫm, hóa ra không phải cô gái này dính người mà chính là tên em trai nhà mình thích dính người à?
Diệp Cẩn Ngôn bất động thanh sắc đánh giá hai người một chút, thần sắc lo vui khó phân biệt, Phương Diệu Hồi hôm nay vận khí không tồi, đại sát tứ phương, không bao lâu xu phỉnh đều chất đầy bên cạnh.
Chờ Hạ Úc Huân ngủ một giấc tỉnh lại, bốn người đã chơi đến ván cuối.
Nàng dụi dụi mắt, phát hiện trước mặt Đường Tước chỉ còn lại một đồng xu, người còn nhiều xu nhất là Phương Diệu Hòi, tiếp theo là Đường Nhu, sau đó là Diệp Cẩn Ngôn.
Cô nhớ rõ kỹ thuật đánh bài của Lãnh Tư Thần rất tốt mà, sao thua thảm như vậy?
A, không đúng... Cô lại theo bản năng dùng tư duy của Lãnh Tư Thần đánh giá Đường Tước ...
"Ây da, bác sỹ Hạ, biết hôm nay người đàn ông của cô thua bao nhiêu không? Một căn biệt thự!" Phương Diệu Hồi cười chế nhạo nói.
Hạ Úc Huân nghe xong lập tức mở to hai mắt nhìn, phản ứng đầu tiên là bọn gia hỏa này chơi cũng lớn quá đi!
Phản ứng thứ hai là thịt đau, nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy chua xót vì phản ứng bản năng này của mình.
Cô đâu là gì của Đường Tước? Dựa vào đâu mà tiếc của thay anh...
Cho tới nay, cô luôn cảm thấy anh chính là Lãnh Tư Thần, cho nên dù anh có coi cô là người xa lạ, cô cũng không thể tự chủ được mà tiếp cận anh, cho nên dù biết là điều cấm kỵ của anh, nhưng vì quá lo lắng nên vừa rồi mới lắm mồm một câu, kết quả là bị một câu nói tàn nhẫn của anh làm thức tỉnh...
"Ha ha, Đường Tước hôm nay vẫn may không tốt lắm! Thua từ đầu tới cuối! Thật sự không lỡ nhìn, Tiểu Hạ em tới giúp nó bốc một cây đi!" Một bên Đường Nhu thúc giục nói.
"Hả? Em á??" Hạ Úc Huân nháy nháy mắt.
"Đúng đúng, bác sỹ Hạ cô bốc thử đi!"
Phương Diệu Hồi với Diệp Cẩn Ngôn cũng ở một bên phụ họa.
Hạ Úc Huân nhìn Đường Tước một chút, chỉ thấy anh đem ghế nhích lại gần, nhường cho cô một chỗ, dường như ngầm đồng ý cho cô bốc bài.
Bốc bốc thôi, dù sao anh cũng thua thẩm quá rồi!
Hạ Úc Huân bĩu môi, thò tay bốc đại một cây rồi đưa cho Đường Tước, "Đây!"
Đường Tước không lập tức xem bài, mà chỉ nhận lấy bài từ tay cô, dùng lòng bàn tay sờ qua, một giây sau sắc mặt anh trở nên kỳ quái một cách dị thường.
Vẻ mặt này khiến ba người kia hiếu kỳ không thôi.
"Tiểu Hạ bốc được bài gì vậy, sao em lại làm vẻ mặt này..." Đường Nhu tính tình nôn nóng truy vấn.
Hạ Úc Huân cũng bị anh khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, trực tiếp lấy bài từ trong tay anh ra nhìn.
Là một cây bài chín vạn...
Chín vạn thì thế nào?
Cô còn chưa kịp xem trong tay Đường Tước còn có bài gì...
Lúc này đang muốn thò đầu sang xem, đã thấy Đường Tước không nhanh không chậm đem bài trước mặt đẩy ngã.
"Đây là Hồ rồi?" Đường Nhu lập tức có chút ngồi thẳng lưng.
Phương Diệu Hội với Diệp Cẩn Ngôn cũng thò đầu sang xem, kết quả hai người đồng thời lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ, đúng ra là ba người, Đường Nhu sau khi thấy Đường Tước ngả bài xong cũng là một vẻ mặt khó nói lên lời.
Phương Diệu Hồi sửng sốt nửa ngày kinh ngạc tới không thốt lên lời.
Diệp Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, "Khó tin nhất là... Ba chúng ta đều đang giữ Hồ chín vạn! Bên ngoài chỉ còn đúng một cay chín vạn, thế mà cô ấy cũng bốc trúng!"
Chương 1252: Chồng ơi, hẹn hò không? (122)