Thi xong, từ trên xe bước xuống, Nguyễn Manh Manh cảm giác mình đã rơi mất nửa cái mạng.
Bởi vì nghe Lệ Quân Ngự cổ vũ, cô liền dốc hết sức mình làm bài thi.
Nhưng... Vẫn không được.
Mỗi lần đều là như vậy, cái bệnh cũ kia luôn tái phát mỗi khi cô vào phòng thi.
Bây giờ cô chỉ muốn trở về phòng ngủ, ai kêu cũng làm lơ.
"Chú Triệu, con không ăn cơm tối, con mệt một chút nên về phòng ngủ một chút." Nguyễn Manh Manh thông báo với quản gia đang đứng chào cô ở trước cửa xong, liền đeo cặp sách lên lầu.
Chú Triệu muốn nói lại thôi, muốn gọi cô lại.
Nhưng nhớ tới dặn dò của Đại thiếu gia, lại không thốt nên lời.
"Manh Manh tiểu thư, không phải chú Triệu không muốn giúp con." Bác quản gia nghĩ.
Thật sự là đại thiếu gia nổi nóng lên, dù là ông chủ cũng không dám lấy cứng đối cứng đâu.
Haiz, chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện cho Manh tiểu thư thôi.
*
Nguyễn Manh Manh như bình thường đẩy cửa tiến vào phòng.
Ngày hôm nay là ngày thi nên Lệ Quân Ngự rủ lòng từ bi mà không xếp lịch học gia sư cho cô.
May là như vậy, ngày hôm nay cô đã dùng hết khả năng của mình rồi, thực sự quá mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng bỏ túi sách xuống, cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh.
Ngón tay thon dài nắm lấy cúc áo bắt đầu gỡ từng cái.
Một cúc rồi lại một cúc đi xuống, áo sơ mi trắng liền triệt để mở rộng, lộ ra áo ngực hồng nhạt đáng yêu bên trong.
Vừa cởi vừa đi về hướng giường lớn, hai cái tay nhỏ bé vừa cởi xong cúc áo, đang chuẩn bị kéo chiếc váy màu xanh xuống.
"Nguyễn Manh Manh, em thử cởi thêm một thứ nữa xem!"
Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị, đột nhiên vang lên.
Ngữ điệu lạnh nhạt cất giấu một loại cảm giác không hiểu nổi.
Người đàn ông từ sớm đã ngồi ở bàn học, không hề có dự báo trước nhìn thấy hình ảnh thiếu nữ cởi đồ.
Tầm mắt nặng nề, lạnh lùng, đặt vào chiếc eo nhỏ như ẩn như hiện trong chiếc áo sơ mi đã cởi gần nửa.
Theo động tác dừng lại của Nguyễn Manh Manh, tròng mắt âm trầm của người đàn ông không khỏi sâu sắc thêm.
Bởi vì lúc này, từ góc độ anh nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhỏ ôm lấy chỗ tư mật của cô gái.
Bụng dưới bỗng bùng lên ngọn lửa, nháy mắt đốt cháy lí trí của anh.
Mắt phượng Lệ Quân Ngự híp lại, cố gắng khắc chế xúc động của mình.
Mà Nguyễn Manh Manh vẫn còn trì độn đứng yên, một lúc sau, mới rốt cục phát hiện dáng người che bị che khuất trong bóng tối.
"Anh, anh... A!!!" Cô chậm nửa nhịp kêu lên sợ hãi, nhanh chóng nhảy lên giường, kéo chăn che khuất cơ thể mình.
"Lệ Quân Ngự, anh là tên biếи ŧɦái! Ai cho anh quyền tự tiện bước vào phòng của em! Anh, anh đi ra ngoài cho em... Đi ra ngoài!"
Nguyễn Manh Manh bị kí©h thí©ɧ thật lớn.
Cởϊ qυầи áo cởi đến một nửa, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, dù là ai cũng không bình tĩnh được.
Nhưng cô càng quát, sắc mặt Lệ Quân Ngự liền càng ngày càng khó coi.
Người đàn ông ngồi ở đằng kia, trên mặt âm trầm khó lường, giống như có thể chảy ra nước.
Cô hét đến khô cổ họng, Nguyễn Manh Manh phát giác tình hình không đúng.
Đến cuối cùng, giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp ngừng lại.
"Anh... Anh ở trong phòng em làm gì?" Cô trốn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh có một tần nước mỏng long lanh, dáng vẻ đáng thương, rất giống cô vợ nhỏ vừa bị bắt nạt.
Nếu như là thường ngày, Lệ Quân Ngự sẽ buông tha cho cô bé này.
Nhưng ngày hôm nay...
Nguyễn Manh Manh cảm giác được khí áp trên thân người đàn ông đột nhiên hạ thấp.
Sau đó ngay lập tức, cô nhìn thấy Lệ Quân Ngự đứng dậy, chân dài bước từng bước hướng cô đi tới.
Bóng dáng cao khoảng 1m9 càng thể hiện khí chất áp đảo người của mình.
Người đàn ông nhếch môi, biểu hiện lạnh lùng lạnh nhạt, tầm mắt âm trầm chăm chú nhìn mặt cô.
Bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, Nguyễn Manh Manh từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại có cảm giác căng thẳng tột độ.
"Anh... Anh muốn làm gì... Anh, anh đừng tới đây..." Theo bản năng lui về phía sau, một mực thối lui về phía đầu giường, cô nắm chặt lấy chăn.
Trời mới biết hành động bây giờ của cô, như cô gái bị lưu manh đùa giỡn vậy.
Nếu như lại thốt lên hai câu ‘Anh đừng tới đây, tới nữa em sẽ hét lên", vậy thì lại càng giống.
Chỉ tiếc, sự chống cự của cô lại bị anh làm như không thấy.
Lệ Quân Ngự chân dài, vài bước chân đã đi tới bên giường.
Cúi người xuống, hai cánh tay dài cường tráng chống hai bên đầu của cô.
Rầm, rầm hai tiếng, vừa vặn đầu cô áp sát lên đầu giường.
Đôi mắt anh trầm xuống, sắc bén như chim ưng, quan sát thật kỹ con mèo con dưới thân anh.
Làn môi mỏng cong lên, lạnh lùng phun ra vài chữ: "Sao hả Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ?"