Hai giờ sau.
Manh chủ thiên hạ vô địch: "Hảo, hôm nay không sai biệt lắm, ta muốn nghỉ."
Lệ Quân Ngự an bài cho nàng học bù mỗi đêm hai tiếng rưỡi.
Nàng sợ Lệ Quân Ngự hoặc Lăng Bắc thời điểm đến đón mình sẽ thấy như thế này, nên cần thiết ứng phó một chút.
"Bảo bảo thiên hạ vô địch": "Lại chơi thêm 1 giờ không được sao, ta mới tiến vào trạng thái, vừa rồi gϊếŧ người rất hăng, nếu ngươi lại đánh thêm 1 giờ nữa, ta cho ngươi thêm tiền."
Tiểu thổ hào này thật là vô nhân tính, Nguyễn Manh Manh cùng hắn đánh hai giờ, liền phát hiện đối phương có 2 tính cách.
Một là lảm nhảm, hai là thổ hào. "Thêm tiền" rất nhanh đã trở thành câu cửa miệng của hắn.
"Không được, ta muốn nghỉ." Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền offline.
*
Ở một phòng trong Lệ viên xa hoa, Lệ Quân Tỉ vẻ mặt khó chịu ngồi ở trên giường.
Hắn đưa điện thoại di động hướng trên giường lớn ném: "Xuy, cư nhiên thật là off."
Lệ Quân Tỉ bảo bảo không vui, có chút cảm xúc.
Từ ngày cùng anh ba giải tán, hắn liền thua liên miên mấy ngày đêm.
Nếu không phải đêm nay có đại thần này đánh giúp thì chiến tích của hắn đã sớm bại trận.
Vốn dĩ tưởng sẽ thắng nhiều hơn, ai biết đối phương cư nhiên đến lúc đó liền đi.
Quá không cho mặt mũi, tốt xấu hắn cũng là kim chủ!
Lệ Quân Tỉ lạnh khuôn mặt nhỏ, mở cửa phòng ngủ ra, hướng thư phòng đi.
"Anh......" Thấy Lệ Quân Ngự quả nhiên ở thư phòng, trên mặt lạnh nhạt thối lui của Lệ Quân Tỉ liền thay vào gương mặt tươi cười.
"Tiểu Tỉ, không gõ cửa liền tiến vào, là biểu hiện vô lễ biểu."
Ngồi ở sau bàn công tác, Lệ Quân Ngự sắc mặt đạm mạc, cho dù đối mặt với em trai cũng không có một chút ít nhu ý.
Lệ Quân Tỉ mím môi, nhìn đến Lệ Quân Ngự trên mặt đều là sương lạnh, biết chính mình lại phạm sai lầm.
"Anh, em lần sau sẽ không......"
Cả nhà hắn ai đều không sợ, duy nhất chỉ sợ Lệ Quân Ngự.
Cố tình, hắn từ nhỏ liền thích nhất Lệ Quân Ngự, muốn thân cận hắn, liền không thể không hoàn toàn dựa theo quy tắc của hắn yêu cầu cho mình.
Lệ Quân Tỉ vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt, đi đến cạnh bàn bày ra vẻ mặt ông cụ non, nghiêm trang nói: "Anh, em có việc tìm anh."
Nghe được lời này, Lệ Quân Ngự buông bút trong tay, ngước mắt nhìn hắn.
Đôi mắt thâm thuý đen kịt, làm bằng hữu Lệ Quân Tỉ hơi hơi run tay.
"Tác nghiệp làm xong?" Giọng nam trầm thấp, từ tính mà lãnh túc.
"Ân, làm xong."
"Khóa ngoại bài tập?"
"Cũng làm...... Trường học hôm nay còn có khai giảng thí nghiệm, em là mãn phân." Khoé môi nhỏ của tiểu Tỉ giơ lên, hy vọng Lệ Quân Ngự có thể khen ngợi hắn.
Chính là, Lệ Quân Ngự chỉ gật gật đầu.
Ngón tay thon dài theo thói quen gõ gõ ở trên mặt bàn, lãnh đạm nói: "Nói đi, lại nhìn trúng cái gì, vẫn là tiền tiêu vặt không đủ dùng sao?"
Tiểu Tỉ giơ lên khóe môi, nhỏ đến khó phát hiện bây giờ lại run rẩy khép chặt.
Hắn cúi đầu, che lại đáy mắt thất vọng.
"Không phải, là chuyện của bạn học em. Hắn gần đây chơi một trò chơi trên di động của công ty anh, lại bị một người trong trò chơi khi dễ. Em muốn giúp hắn hỏi một chút, có thể hay không từ công ty của anh tìm được tin tức chân thực. Nếu là có thể, nói Lăng Bắc tìm cho em tư liệu thì tốt rồi."
Hiện tại chơi trò chơi đều phải thật danh chứng thực, tiểu Tỉ nghĩ sẽ đào ra được thân phận thật sự của "Manh chủ nhất thống thiên hạ".
Thêm tiền đều không bồi hắn chơi, hắn tức giận!
Lệ Quân Ngự thật sâu nhìn Lệ Quân Tỉ, chỉ một cái liếc mắt lại làm phía sau lưng tiểu Tỉ lạnh cả băng.
Anh hắn chỉ cho hắn chơi game trong những kỳ nghỉ, sau khai giảng liền không được chơi.
Hắn nói như vậy, hẳn là sẽ không lòi đi?
May mắn, Lệ Quân Ngự chỉ là nhìn hắn vài giây, liền đưa ra một tờ giấy: "Đem tên lưu lại."
Lệ Quân Tỉ âm thầm hô khẩu khí đi qua, ở tờ giấy lưu lại 6 chữ "Manh chủ nhất thống thiên hạ."
......
Hai phút sau, Lệ Quân Tỉ rời đi, Lệ Quân Ngự gọi Lăng Bắc tới.
"Đi đến trung tâm số liệu tra ID này."
"Vâng, Lệ thiếu." Lăng bắc tiếp nhận tờ giấy, liếc mắt nhìn qua có chút chần chờ, "Đây là...... ID của con gái?"
Lệ Quân Ngự lãnh đạm gật đầu, đáy mắt đen nhánh hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, "Tiểu Tỉ khả năng võng luyến, tôi muốn có tư liệu người này thật kỹ càng tỉ mỉ."