Nguyễn Manh Manh run rẩy nhìn anh: "Khó khăn, lẽ nào anh không có sao? Anh còn không phải muốn cởϊ áσ quần của em sao.
"Anh đem thân lên, môi mỏng kề sát bên tai cô.
Chờ thật lâu, mới cắn vành tai của cô, thấp giọng nói: "Ngu ngốc! "Vừa dứt lời, bàn tay lớn lôi kéo quần áo của cô, lại hướng lên trên vén lên.
Quần áo bên ngoài, áo lông ở giữa, áσ ɭóŧ nhỏ bên trong người cũng bị vén lên —— thuộc về thiếu nữ, vòng eo tinh tế mềm mạ, cứ như thế bại lộ ở trong không khí.
Nguyễn Manh Manh chỉ cảm thấy bên hông mát lạnh, hít thở.
Một giây sau, Lệ Quân Ngự tránh thân mình ra, tay lớn kề sát ở trên eo bằng phẳng trắng như sứ của cô, tinh tế vuốt nhẹ.
"A, ngứa! Thật ngứa! " Tiếng nói của thiếu nữ, như là con mèo con vậy.
Bên trong đôi mắt giống như ngọc trai của Lệ Quân Ngự gợi lên áp lực.
Cũng không biết dùng bao nhiêu lực khắc chế, mới nhịn xuống du͙© vọиɠ bị tiếng kêu của cô dấy lên.
Con mèo con hồ đồ vô tri này, căn bản không hiểu, nhẹ nhàng nhỏ bé yêu kiều giống như vậy, khiến người ta khó có thể tự kiềm chế cỡ nào.
Lệ Quân Ngự nhíu mày, miễn cưỡng trấn định.
Cụp mắt, dùng lòng bàn tay có chút thô ráp , nhẹ nhàng xẹt qua cái bụng mềm mại dáng yêu của thiếu nữ —— quả nhiên nhìn thấy, hoàn toàn phù hợp với hoài nghi của anh.
Trên cái eo trắng loáng mềm mại của thiếu nữ, nổi lên một điểm đỏ hồng nhạt nho nhỏ.
Lệ Quân Ngự giương mắt, nhìn nằm ở trên giường, ánh mắt mê ly ướŧ áŧ thiếu nữ.
Lạnh lùng nói: "Manh Manh, em bị dị ứng! "*Sau hai mươi phút, uống thuốc dị ứng, Nguyễn Manh Manh một lần nữa thay quần áo khác ngồi ở trên ghế sa lông của phòng ngủ.
Hiếu kỳ nhìn trang bị như kính lúp, Lăng Bắc và chú Triệu ở trong phòng cô trên dưới trái phải tìm tòi khắp nơi.
Nguyễn Manh Manh không nhịn được kéo kéo mặt lạnh, người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: "Anh cho bọn họ vào để làm gì?"Cô uống thuốc dị ứng, những hạt đỏ kia liền biến mất, trước đây cũng không phải là chưa từng bị dị ứng, vì vậy Nguyễn Manh Manh cũng không để ý.
Nhưng, cô không thèm để ý, không có nghĩa là người kia không thèm để ý.
Ánh mắt lạnh lẽo nặng nề của Lệ Quân Ngự rơi vào bóng lưng bận rộn của Lăng Bắc và chú Triệu, nhìn tới mức phía sau lưng cũng chột dạ.
Nghe tới câu hỏi của thiếu nữ, lúc này mới thu tầm mắt lại, xoa xoa khuôn mặt của cô.
"Em nói em chỉ đối với lông hồ ly, lông chồn động vật linh tinh da lông bị dị ứng, mà gần đây em hiển nhiên chưa có tiếp xúc qua loại đồ vậy này, vì vậy! Anh bảo bọn họ đi vào điều tra rõ ràng.
"Tâm tình của bạo quân đại nhân bây giờ, cực kỳ không vui.
Đây đã là lần thứ hai, bởi vì không hiểu ra sao sinh ra bất ngờ, làm kế hoạch anh ăn mèo con bị cản trở.
Nếu như không làm ngọn nguồn làm mèo con bị dị ứng tìm ra, ai biết lần sau cô có thể không đột nhiên lại phát tác, làm anh khát vọng mà sinh than.
"Thiếu gia, tìm được! Ở đây có một cái!" Lăng Bắc tay trái cầm kính lúp, tay phải từ trên giường Nguyễn Manh Manh, bốc lên một cái lông trắng hẹp dài.
Một bên khác, chú Triệu ở tủ quần áo bên cạnh tìm tòi, cũng có phát hiện.
Ông phía trên thảm ở trước tủ, tương tự cũng phát hiện được một cái lông trắng.
"Đây là lông động vật gì?" Lệ Quân Ngự lạnh nhạt hỏi.
Nguyễn Manh Manh ngồi ở bên cạnh anh lại không thể bình tĩnh, nhìn thấy đồ vật trong tay Lăng Bắc và chú Triệu, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Cô đối với những loại da lông này có thể chất dị ứng nặng.
Mà người tạo thành tất cả những thứ này, chính là Tần Phương!Bởi vì khi còn bé, cô chiếm tủ quần áo của mẹ, không cho Tần Phương từ bên trong lấy đi lông thú quý giá của mẹ.
Vì vậy Tần Phương liền áp cô, cho cô xem những phim phóng sự —— xem những động vật nhỏ đáng thương kia như thế nào bị lột da làm thành lông thú.
Làm cho cô từ nay về sau, chỉ cần vừa dính vào những cái lông chồn, lông hồ ly, sẽ phản xạ có điều kiện sinh ra một thân bệnh sởi.
Nhất thời cũng quên tránh hiềm nghi.
Thiếu nữ sợ đến run, căn bản không còn kịp suy tư nữa liền nhảy vào trong l*иg ngực của Lệ Quân Ngự.
Ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong cổ anh, kiên quyết không chịu ngẩng đầu.
.