Thật tốt, Tiếu Thâm nghĩ, thật may là mình không rơi vào tay phụ nữ, bằng không…..
Nhìn Lãnh Diễm ở cách đó không xa, Tiếu Thâm chậc lưỡi hít hà, vốn là một thanh niên tuổi trẻ tài cao đến cỡ nào, giờ lại bị một Nghiêm Hi nho nhỏ gắt gao ăn được.
Là anh biết, phụ nữ là không thể cưng chiều, một khi được cưng chiều liền vô pháp vô thiên.
Còn Lý Duệ Thần vẫn cười nhạt, nhìn khóe miệng Nghiêm Hi cong lên, Nghiêm Hi, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi.
Nhìn người ngoan ngoãn đứng bên cạnh Nghiêm Hi, không dám chặn ánh mặt trời chiếu tới Nghiêm Hi nữa – Lãnh Diễm một cái, Lý Duệ Thần nhếch miệng cười, Lãnh Diễm, cũng chỉ có cậu mới có thể vì Nghiêm Hi mà làm như vậy, dẹp sự kiêu ngạo của mình sang một bên khi ở trước mặt người con gái mình yêu, không mang bất kỳ gánh nặng nào làm nũng với cô ấy.
Cầm lên được, bỏ xuống được.
Giờ khắc này, đột nhiên Lý Duệ Thần rất hâm mộ Lãnh Diễm.
Hâm mộ tình yêu của Lãnh Diễm.
Cố Tiêu nhìn cảnh này cũng nhe răng cười vui vẻ, nghe Tiếu Thâm nói như vậy, nghiêm mặt xem thường nói: “Rốt cuộc biết cái gì gọi là nho chua trong lòng, mình nói Tiếu Thâm à, cậu ngàn vạn lần đừng lộ ra vẻ mặt như vậy nữa, cậu như vậy sẽ khiến người khác cho là, cậu đang hâm mộ và ghen tị với cậu ta đó.”
Tiếu Thâm liếc mắt xem thường, giọng tràn đầy khinh bỉ: “Thôi đi, mình hâm mộ? Mình ghen tị?” Sau đó đưa mắt nhìn Lý Duệ Thần vẫn im lặng nãy giờ, giọng trầm bổng du dương lại vang lên: “Được chưa, nhìn mấy năm nay Lãnh Diễm chịu khổ vì yêu Nghiêm Hi, chỉ cần là người thông minh sẽ không hâm mộ Lãnh Diễm!”
Cố Tiêu nhíu mày nhìn Tiếu Thâm, nghe những lời này của Tiếu Thâm, theo phản xạ có điều kiện định mở miệng phản bác nhưng đại não vòng vo tầm vài vòng, trong đầu vẫn không có lấy một câu có thể phản bác lại nên đành ngượng ngùng ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần vẫn đang mỉm cười.
Lý Duệ Thần cười, đôi mắt khép hờ, không để ý đến hai người đang cãi vã này, trong đầu liên tiếp hiện lên cảnh tượng từ mười mấy năm trước khi mình quen biết Lãnh Diễm cho đến nay. Lãnh Diễm chịu khổ vì yêu Nghiêm Hi, về điểm này, Tiếu Thâm nói đúng, Lãnh Diễm yêu Nghiêm Hi, cho đến nay dường như đều là Lãnh Diễm chịu thua thiệt, bất luận Nghiêm Hi nói cái gì, làm cái gì, cậu ta cũng yên lặng đi theo phía sau nhìn cô, ủng hộ cô, dung túng cho cô.
Một người đàn ông như Lãnh Diễm, sẽ có người con gái nào không yêu cậu ấy sao?
Cho nên, anh và Lãnh Diễm cùng yêu Nghiêm Hi, kết quả, anh thua thảm bại.
Trái tim hơi chua xót, Lý Duệ Thần cười tự giễu, đã sớm biết kết quả sẽ là như thế này, trong lòng đã sớm chuẩn bị tinh thần để mình không chịu đả kích quá lớn, nhưng tại sao, khi Lãnh Diễm khiến Nghiêm Hi chịu thừa nhận tình cảm của mình thành công thì trái tim của anh vẫn không khống chế được mà nhói đau?
Tiếu Thâm vẫn ồn ào bỗng liếc nhìn nụ cười chế giễu trên khóe miệng Lý Duệ Thần, bất đắc dĩ lắc đầu than thở, anh biết mà, tình yêu có cái gì tốt chứ, phụ nữ có cái gì tốt mà yêu, thực sự không biết những người này sao lại cố chấp như vậy, không biết chán.
Cùng Cố Tiêu liếc mắt nhìn nhau thật lâu, trong mắt hàm chứa ám hiệu, Cố Tiêu vừa nhìn liền hiểu.
Cố Tiêu đĩnh đạc tiến lên kề sát vai Lý Duệ Thần, làm bộ như không biết gì nói: “Này, cậu xem đi, không biết xấu hổ như Lãnh Diễm cũng tìm được nửa kia của mình, tại sao ba anh em chúng ta lại không tích cực một chút, không thể để Lãnh Diễm chê cười chúng ta được. Mình nghe nói, tối nay có vài cô gái ở thành phố A đến.” Sau đó mắt lóe lên tặc quang nhìn Lý Duệ Thần, giọng mập mờ: “Sao? Có hứng thú hay không hả?”
Tiếu Thâm đứng bên cạnh liền khoa trương hô to: “Được, Cố Tiêu, có mỹ nữ cậu không nói cho mình biết, lại đi nói cho cái cọc gỗ này, Cố Tiêu, cậu cứ làm như vậy nha, về sau có mỹ nữ mà mình nói cho cậu biết thì mình sẽ theo họ của cậu!”
Cố Tiêu nhìn Tiếu Thâm dường như đang rất nghiêm túc, vội vàng buông Lý Duệ Thần ra, vội nói: “Ai za, mình sai rồi, Tiếu Thâm, cậu đừng làm như vậy, cậu ăn một mình, vậy không phải sẽ mệt muốn chết sao? Ăn nhiều như vậy không tốt a, đến lúc đó ông cụ nhà cậu biết, lại bắt cậu về nhà rồi ép cậu kết hôn, cậu nguyện ý cưới những cô gái đó sao?”
Tiếu Thâm nghe vậy hơi khựng lại, con ngươi đảo một vòng, trong đầu liền nhớ tới hình ảnh ông nội chống gậy trợn mắt nhìn chằm chằm vào mình, lập tức rùng mình.
Đúng lúc đó, Cố Tiêu lại lên tiếng: “Cậu thấy thế nào?”
Téu Thâm gật đầu thật mạnh: “Không sai.” Vừa nhắc tới chủ đề ông nội anh bức anh kết hôn, Tiếu Thâm liền trưng ra vẻ mặt căm hận đến tận xương tủy: “Cậu không biết đâu, ông cụ nhà mình, vậy đơn giản rồi….”
Lý Duệ Thần nhìn Cố Tiêu cố ý trêu chọc Tiếu Thâm, khẽ lắc đầu.
Thật không biết hai người này làm bạn tốt của nhau là may mắn hay là không may mắn đây?
Một lần nữa lại đưa mắt nhìn Nghiêm Hi, trong mắt Lý Duệ Thần tràn đầy ý cười, nhưng trong nháy mắt lại thêm vào hai phần lo lắng.
Nhớ tới vừa rồi Lãnh Diễm từ phòng viện trưởng trở về có nói chuyện với anh, mắt Lý Duệ Thần đột nhiên lại tối sầm lại.
Chứng uất ức?
Cái từ này đáng sợ đến nhường nào, năm đó Nghiêm Hi mới năm tuổi, cô còn nhỏ như vậy, tại sao lúc đó người kia lại nhẫn tâm như vậy?
Bây giờ lại ở trước mặt con nuôi diễn vai người cha hiền từ! Đúng là mỉa mai.
Trong mắt Lý Duệ Thần lóe lên kiên quyết, Lý Thánh Đức, Lý Lệ, Chu Khải, những người này, nếu khiến cuộc sống của Nghiêm Hi biến thành bóng đen tăm tối một lần nữa, như vậy, anh cũng không tiếc bất cứ giá nào.
Dưới mặt trời, Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi dần dần chìm vào giấc ngủ, nhớ lại những lời vừa rồi viện trưởng nói, lo lắng trong trái tim càng lúc càng lớn?
Chứng uất ức?
Tại sao chứng uất ức của Nghiêm Hi lại tái phát? Không phải cô vẫn nhanh nhẹ hoạt bát sao?
Lãnh Diễm nghĩ, thành phố G này thật đúng là không cần thiết phải ở lại nữa, dù sao Nghiêm Hi cũng đã chịu thừa nhận có tình cảm với anh, hiện tại anh có thể ở bên cạnh cô với thân phận bạn trai, nếu như vậy, cô có thể rời khỏi thành phố G này cùng anh rồi chứ?
Ở trong bệnh viện đến tuần thứ ba, Nghiêm Hi bắt đầu phát điên, mỗi ngày đều la hét đòi xuất viện, Lãnh Diễm không còn cách nào đành phải mở miệng nói: “Nếu như em đồng ý cùng anh trở về thành phố A thì chúng ta lập tức xuất viện, sau đó đi thẳng đến sân bay.”
Nghiêm Hi vốn la hét ầm ĩ đột nhiên liền dừng lại, ấp a ấp úng hỏi lại: “Rời khỏi đây sao?”
Mắt Lãnh Diễm kiên định: “Đúng, em lớn lên ở thành phố A, không có lý do gì mà ở lại thành phố này, em cũng ở đây bốn năm rồi không phải sao, ở thành phố A có nhà của chúng ta, trở về thôi!”
Nhà?
Nghiêm Hi nghe đến chữ đó liền hít thở thật sâu, nhìn ánh mắt hết sức kiên quyết của Lãnh Diễm, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Lãnh Diễm không cho cô do dự, dịu dàng hỏi: “Em sợ cái gì nào, Hi Hi, nói cho anh biết, bốn năm trước là mẹ khiến em rời đi sao?”
Nghiêm Hi vốn đang do dự, đôi mắt lập tức mở to, không thể tin được nhìn anh: “Anh biết?”
Làm sao có thể, lúc đó, Chu Vận Uyển và cô nói chuyện ở bên ngoài, hơn nữa cô cũng không nói với anh, vậy làm sao Lãnh Diễm lại biết được?
Chẳng lẽ Chu Vận Uyển tự nói ra sao?
Làm sao có thể như vậy được, nói thế nào, nói mình độc ác đuổi đứa con dâu tương lai mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn đi sao?
Làm sao có thể như thế được!