Chương 52: Bọn Họ Là Gì Của Em Chứ

Nghiêm Hi nằm trên thảm cỏ tắm nắng, Lý Duệ Thần ngồi yên ở bên cạnh nhàm chán nhìn Nghiêm Hi.

Nhớ đến những chuyện vừa mới xảy ra trong phòng bệnh kia, Lý Duệ Thần không nhịn được liền cười lạnh, Lý Thánh Đức ở trước mặt con gái ruột của mình, lại cùng con gái nuôi có tâm cơ thâm trầm diễn một vở tuồng tình cha con thâm tình như vậy, thật đúng là châm chọc mà.

Đây không phải là ông trời đã an bài sao, rằng ông ta không thể nào có được thứ tình cảm mà ông ta cho là tình thân?

Nghiêm Hi nằm hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp như thể trước đây thân thể cô chưa bao giờ tắm nắng, sưởi ấm, cũng giống như cảm giác cảm nhận được mẹ đang ở bên cạnh mình, không nhịn được khẽ thở ra một hơi thỏa mãn từ sâu dưới đáy lòng.

Lý Duệ Thần nghe được một tiếng như thế thoáng hồi hồn, nhìn khóe miệng Nghiêm Hi vẫn nở nụ cười yếu ớt đó.

“Nghiêm Hi, em không định giải thích một chút về chuyện ngày hôm nay sao?” Dù sao thì lúc ấy cũng là ông Chu tận mắt nhìn thấy Lý Lệ bị “đẩy” xuống nước.

Nghiêm Hi lười biếng trả lời: “Có gì mà phải giải thích, bọn họ là gì của em chứ, hơn nữa, người ta cũng không cần em phải giải thích, Lý lão gia cũng đã nói ngay trước mặt con gái ông ấy rồi đó thôi, sau này ông ấy sẽ không để cho con gái mình bị thương nữa. Nói cách khác, đã sớm cho rằng em cố ý, bây giờ em mà đi giải thích, căn bản chỉ là càng tô lại càng đen thôi.”

Lý Duệ Thần nghe giọng Nghiêm Hi như không có chuyện gì, tim đập hơi chậm lại, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, ánh mắt anh nhìn Nghiêm Hi có nhiều hơn một phần thương yêu, giọng điệu bất giác cũng mềm mại hơn.

“Này, sau này, em định làm như thế nào?”

Nghiêm Hi lười biếng từ từ nhắm hai mắt lại, mãi lâu sau mới mở miệng nói: “Em chưa có dự định gì, đi một bước tính một bước vậy.”

Lý Duệ Thần nhất thời trầm mặc, thật ra thì đáy lòng có rất nhiều câu muốn hỏi, anh muốn hỏi cô, rốt cuộc đến khi nào cô mới dám nhận người anh trai này, rốt cuộc đến khi nào cô mới có thể mang những tổn thương trong lòng mình ra sưởi ấm dưới ánh mặt trời, rốt cuộc đến khi nào cô mới thật sự vui vẻ.

Nhưng mà, tất cả đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nói được thành lời, bởi vì có quá nhiều câu hỏi, cho nên anh không biết nên bắt đầu từ câu hỏi nào.

Đột nhiên, trong vườn hoa vang lên một loạt những tiếng bước chân dồn dập, những người đó vừa chạy còn vừa nghe điện thoại, nhất thời có chút hỗn loạn.

“Này, dạ, dạ, dạ, tôi đã đến rồi, aiz, tôi đã nói với anh rồi, người nhà họ Chu canh gác rất nghiêm, tôi cũng tính leo cửa sổ để chụp ảnh đây, … Đáng giá, tôi đã nói với anh rồi, nếu có thể chụp được hình Lý Lệ sau khi sinh non nằm trên giường bệnh, tôi có bị té xuống đến liệt người cũng có giá trị.”

Nghiêm Hi đang nhắm mắt tắm nắng chợt mở mắt, ngẩng đầu liếc nhìn đám người đeo máy chụp hình vội vội vàng vàng chạy qua, khóe miệng Nghiêm Hi cong lên thành nụ cười lạnh.

Hiển nhiên là Lý Duệ Thần đã chú ý đến, nhìn nụ cười lạnh trên khóe miệng Nghiêm Hi, Lý Duệ Thần mở miệng: “Xem ra, Lý Lệ không tính sẽ kết thúc chuyện này tại đây, hình như cô ta cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện này.”

Nghiêm Hi lại mở mắt một lần nữa, lười biếng “ừ” một tiếng, mãi lâu sau mới nói tiếp: “Cô ta muốn em phải thân bại danh liệt, không thể lăn lộn ở thành phố G này nữa.”

A, Lý Lệ, cô tính hết nước hết cái, lại không nghĩ đến, kết quả cuối cùng có thể sẽ không như cô tính toán.

Lý Duệ Thần nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nghiêm Hi, anh chỉ cảm thấy hình như lần này Nghiêm Hi đã thay đổi, lại có vẻ như cô không thay đổi.

Khi Lý Duệ Thần còn đang nhìn chằm chằm quan sát Nghiêm Hi thì đột nhiên Nghiêm Hi lại mở mắt, lẳng lặng nhìn kỹ ánh mắt của Lý Duệ Thần, sau đó cô bật cười, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp: “Anh nhìn em làm gì, có phải đột nhiên cảm thấy em xinh đẹp hơn em gái của anh hay không hả?”

Lý Duệ Thần thoáng sững người, không ngờ đến Nghiêm Hi đột nhiên lại nói một câu như vậy, rồi sau đó chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy nha, làm gì có ai xinh đẹp hơn em đâu.”

Nghiêm Hi không nói gì nữa, không biết trong lòng cô đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng mà, trong đôi mắt cô rõ ràng là đang giãy giụa, đang phải đấu tranh cho chuyện gì đó, không biết có nên nói ra hay không.

Lý Duệ Thần nhìn ánh mắt giãy giụa của Nghiêm Hi, trái tim chợt dâng lên một niềm hy vọng, muốn mở miệng thúc giục, nhưng lại không dám, sợ mình sơ ý một chút, sẽ khiến câu nói mà Nghiêm Hi đang đấu tranh bị dọa sợ rồi chạy mắt.

Nghiêm Hi nháy mắt mấy cái, cuối cùng không nhịn được le lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi hơi khô của mình, nhìn vẻ mặt cẩn thận của Lý Duệ Thần, cô lại nhớ đến khi còn bé, cô cả ngày đều đi theo phía sau thân sĩ nho nhỏ là anh.

Anh trai, em đang nghĩ đến việc cứ liều mạng gọi anh một tiếng như thế.

“Lý Duệ Thần.”

“Hả?” Lý Duệ Thần cảm giác được trái tim mình ngừng đập trong nháy mắt.

“…………”

“Sao thế?”

“……….”

Hình như anh nhìn thấu điều mà Nghiêm Hi đang đấu tranh, giãy giụa, Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười: “Không có chuyện gì, nghĩ xong rồi hãy nói cho anh biết.” Nói xong anh đứng lên tính muốn rời đi.

Nghiêm Hi nằm trên cỏ nhìn anh, “Tại sao anh không trách em?”

Lý Duệ Thần không hiểu quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Đôi mắt Nghiêm Hi chợt lóe lên một tia rối rắm rồi biến mất, “Không trách em, đẩy Lý Lệ xuống nước? Dù sao cô ấy cũng là em gái của anh.”

Lý Duệ Thần đứng dưới ánh mặt trời cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trời bị chặn ở ngoài, trên mặt anh có chút âm trầm. Nghiêm Hi liếc nhìn anh một cái rồi lập tức cúi đầu xuống, không muốn nhìn tiếp, chỉ sợ, mình thực sự sẽ gọi anh một tiếng kia.

Lý Duệ Thần khẽ thở dài, nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Anh sẽ không vì một người chỉ là em gái trên danh nghĩa mà đi trách cứ đứa bé anh đã bảo vệ từ nhỏ.” Nói xong cũng không để ý xem Nghiêm Hi nghe xong sẽ phản ứng như thế nào, ung dung rời đi.

Nghiêm Hi nằm gối đầu lên cánh tay, hai mắt mở thật to, nghe tiếng bước chân bên tai càng ngày càng nhỏ, Nghiêm Hi vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn, tựa như chỉ cần liếc mắt nhìn thì cô sẽ không khống chế được trái tim mình mà vô thức gọi anh.

Có điều, đứa bé bảo vệ từ nhỏ?

Mặc dù Nghiêm Hi không thích nhất là từ “đứa bé” này, nhưng mà, không thể phủ nhận, trong lòng cô vì câu nói này mà chấn động, để cho cô biết trên cái thế giới này còn có người sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.

Lý Duệ Thần đi ra rất xa mới dừng lại, trong lòng âm thầm mắng Nghiêm Hi là đứa bé ngốc, nhớ khi cô còn bé còn đần đần, không ngờ lớn như vậy rồi mà vẫn đần như thế.

Câu nói kia, người có đầu óc nghe sẽ cảm thấy kỳ quặc, thế nào cô bé kia lại ngây ngốc không có bất kỳ phản ứng nào!

Nghiêm Hi, chỉ hy vọng em nhanh chóng có thể gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng.