Ở đầu dây bên kia, Lý Lệ đã mất hết kiên nhẫn, ước chừng cô đã gọi cho Nghiêm Hi ba lần nhưng Nghiêm Hi lại không chịu nghe máy, còn tự cao tự đại hơn đại thiếu phu nhân là cô.
May là, trong lòng thì tức không chịu được, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn êm ái dễ nghe biểu thị cô là một người phụ nữ dịu dàng, cô nhẹ nhàng nói, còn có thể nghe ra ý cười trong đó:
“Nghiêm Hi, thật xin lỗi, sớm như vậy đã đánh thức cậu.”
Nghiêm Hi nhìn rừng cây âm u bên ngoài cửa xe, khóe môi không khỏi cong lên một chút: “Không sao, mình đã dậy lâu rồi.”
Lý Lệ nghe vậy, giống như thật sự sợ mình đã quấy rầy người khác nghỉ ngơi, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nếu như quấy rầy cậu nghỉ ngơi, vậy mình sẽ thật có lỗi với cậu.”
Liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ ba mươi lăm phút sáng, mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, nếu không đi nhanh sợ là Lãnh Diễm sẽ tìm được mình mất.
“Cậu có chuyện gì?” Giọng của cô càng ngày càng bình thản, giống như, bị Lý Lệ và Chu Khải phản bội đã chuyện của kiếp trước rồi, hôm nay, dường như không còn bất cứ chuyện gì có thể khiến cảm xúc của cô dao động nữa.
Bên kia, Lý Lệ hơi sững sờ, hình như chưa kịp thích ứng với thái độ vô cùng lạnh lùng của Nghiêm Hi, sửng sốt một hồi lâu cô mới chậm rãi mở miệng: “A, là như vậy, Nghiêm Hi, cậu tha thứ cho sự ích kỷ của mình nha, chỉ là mình cảm thấy, chúng ta cần gặp mặt một chút nói rõ mọi vấn đề, cậu thấy có được không?”
Nghe giọng Lý Lệ yếu ớt như con chim nhỏ sợ cành cong, thận trọng hỏi cô “có được không”, trái tim Nghiêm Hi không nhịn được lại cảm thấy càng chán ghét cô ta hơn.
“Mình không cảm thấy chúng ta phải gặp mặt, thời gian của mình có hạn, mình không muốn lãng phí thời gian vào chuyện không cần thiết đó.” Lần trước gặp mặt đã khiến cô gặp một đống phiền toái, giờ lại còn muốn gặp cô nữa sao?
Cô cũng không có nhiều thời gian như vậy!
Hình như Lý Lệ biết nguyên nhân Nghiêm Hi quyết liệt như vậy, hết sức kiên nhẫn khuyên Nghiêm Hi ra gặp mặt cô một lần.
Nghiêm Hi không thể kiên nhẫn nữa: “Lý Lệ, mình đã quyết định đi khỏi đây, cậu còn lo lắng sao? Bằng những thủ đoạn cậu đối phó với những người đàn ông kia trong quá khứ, chỉ một Chu Khải cậu lại không giữ được sao? Nhà họ Chu quyền thế như vậy cũng ủng hộ cậu, bây giờ còn xuất hiện một người cha làm Cục trưởng Cục thuế là chỗ dựa vững chắc, coi như Chu Khải có ý muốn ly hôn với cậu, người nhà họ Chu cũng sẽ không đồng ý. Cậu xem đi, cậu có điều kiện tốt như thế, cậu còn sợ cái gì chứ, Chu Khải, anh ta nhất định ở trong túi của cậu, không chạy thoát được đâu, cậu yên tâm rồi chứ.”
Ở bên kia, Lý Lệ chợt cười, cười rất kỳ dị, tiếng cười the thé chói tai truyền qua chiếc điện thoại di động nhỏ bé truyền vài tai Nghiêm Hi khiến cả người cô nổi một tầng da gà.
Rất quái dị.
Từ trước đến nay Lý Lệ luôn là ô nhu người khéo léo động lòng người, lúc nào thì có thể cười kỳ dị như vậy?
Đột nhiên trong lòng Nghiêm Hi sinh ra một tia cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
Đầu dây bên kia, hình như tâm trạng của Lý Lệ rất tốt, “Cậu lái xe mà tại sao không cẩn thận như vậy, ngộ nhỡ đâm vào cái cây kia, vậy không phải là cậu xong đời rồi sao?”
Nghiêm Hi giật mình lại hơi hồi hộp, theo bản năng cô nhìn bốn xung quanh, nhưng lại không thấy gì cả.
Nhịp tim bất giác tăng nhanh, dù sao thì ở giữa khung cảnh hoang vu âm u này cộng thêm tiếng cười quỷ dị của Lý Lệ khiến trái tim cô không khỏi run sợ, “Cậu rốt cuộc là ai?”
Nơi này rậm rạp hoang vu, cũng chỉ là một khu rừng nhỏ, không có mấy người biết tới, làm sao Lý Lệ lại có thể biết được hành tung của cô?
Này quá mức kỳ quái rồi, với hiểu biết của cô về Lý Lệ, cô ta làm gì có khả năng này?
Bên kia Lý Lệ ung dung mở miệng, ngữ điệu và bộ dáng đều là tức chết người không đền mạng, nghe Nghiêm Hi nói như vậy nghiến răng: “Nghiêm Hi, cậu đúng là thần thông quảng đại [bản lĩnh cao cường], con đường này bí mật như vậy cậu cũng có thể tìm được.”
Nghiêm Hi thả Tiểu Yêu lên ghế phụ, thắt dây an toàn lại cho nó, sau đó mới thận trọng mở miệng: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Bên kia Lý Lệ bỗng cười lên, cười rất vui vẻ: “Mình đã nói rồi, muốn gặp cậu một lần mà thôi, chúng ta phải nói rõ mọi chuyện.”
Nghe xong những lời này, đôi mắt to tròn giăng một tầng sương mỏng, Lý Lệ? Rốt cuộc cô ta muốn gì? Trái tim Nghiêm Hi không tự chủ lại tăng thêm một tầng cảnh giác.
“Gặp mặt?”
“Đúng vậy, không phải cậu không dám đi đấy chứ?” Lý Lệ nhẹ nhàng trả lời.
Nghiêm Hi quay đầu nhìn ra bên ngoài, khu rừng vẫn còn âm u, ánh mặt trời sáng sớm đều đã bị lá cây che khuất.
Có lẽ, cũng đã đến lúc ngả bài với Lý Lệ rồi, nếu, Lý Lệ biết con đường mà ít người biết đến này, vậy có phải, Lý Lệ cũng là một người tham gia vào sự kiện kia của mười bảy năm trước?
Mẹ, nhớ tới dáng vẻ nhếch nhác của Nghiêm Tử Hoa mười bảy năm trước, trong lòng Nghiêm Hi kiên định hơn, cô không do dự nữa: “Được, gặp nhau ở đâu?”
Lúc này, đứng trên một tháp cao dùng ống nhòm quan sát chiếc xe của Nghiêm Hi, Lý Lệ cười lên: “Vậy mới là đứa bé ngoan.”
“Bây giờ cậu quay lại, quay lại Lăng Viên đi, sau đó chạy thẳng qua đó dọc theo sườn núi chạy về phía đường quốc lộ, trên đỉnh núi có một chỗ có một cái hồ tự nhiên, không khí ở đó cũng không tệ, chúng ta đi hưởng thụ không khí mới mẻ một chút.”
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của Lý Lệ đã quay trở lại, Nghiêm Hi nhăn mày, tốc độ biến đổi của Lý Lệ có phải đã quá nhanh rồi không, đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Nhớ đến yêu cầu của Lý Lệ, chân mày của Nghiêm Hi lại càng nhíu chặt hơn, quay về Lăng Viên? Rất có thể, lúc này Lãnh Diễm đã tìm ra nó rồi.
Nghiêm Hi nhìn con đường phía trước, lại nhìn con đường phía sau một cái, hình như cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thông qua ống nhòm, Lý Lệ phát hiện chiếc xe QQ màu xanh dương trong rừng rậm vẫn không có dấu hiệu chuyển động, Lý Lệ lại dịu dàng nhắc nhở một câu: “Nếu như không đi, cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều kịch hay.”
Nói xong câu này, Lý Lệ không chút do dự cúp điện thoại, những tiếng “tút tút tút” từ trong điện thoại truyền tới, giống như giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Lệ khiến cô vô cùng chán ghét.
Lý Lệ, đây có được xem là cô đang khıêυ khí©h tôi không?
Thật là buồn cười, Nghiêm Hi, mày sợ cái gì, trên cái thế giới này, còn có gì khiến mày sợ sao?
Khóe miệng Nghiêm Hi cong lên thành một nụ cười tự giễu.
Đúng vậy, đã đến hoàn cảnh ngày hôm nay rồi, còn có gì phải sợ nữa sao!
Khởi động xe, cô không do dự mà quay đầu xe, theo con đường lúc tới rời khỏi nơi này.
Vẫn chăm chú nhìn vào ống nhòm, Lý Lệ bỗng cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng đi tới một góc khác, ở góc đó cũng đã chuẩn bị sẵn một cái ống nhòm khác, Lý Lệ khẽ khom lưng nhìn, ba chiếc xe thể thao sang trọng giống như đang bay về phía Lăng Viên.
Sau đó, điều chỉnh ống nhòm một chút, cố định ở chiếc xe thứ hai trong ba chiếc xe kia, vẻ mặt Lý Duệ Thần nhàn nhạt như đóng băng trên ống kính.