“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Hi cũng không thèm quan tâm đến hai người đàn ông này, nhanh chóng chạy đi quẹt thẻ.
Hô! Xém chết! Còn kém một phút nữa.
Rồi sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện cả tầng lầu có gì đó không đúng lắm.
Vốn là rất náo nhiệt hôm nay lại yên tĩnh như vậy, tất cả đồng nghiệp đã đến đủ, cũng rất quy củ mà ngồi ngay ngắn chăm chỉ làm việc của mình.
Cả không khí đều không thích hợp, Nghiêm Hi sợ, bước đi cũng tự giác mà nhẹ dần, nhẹ dần.
Ở bên kia, tổ trưởng đang phân công công việc nhìn thấy Nghiêm Hi đến liền âm thầm nháy mắt với Nghiêm Hi, Nghiêm Hi không hiểu chuyện gì, lặng lẽ đi tới, hạ thấp giọng hỏi: “Tổ trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tổ trưởng Lệ Thanh khiển trách: “Tình hình hôm nay thế nào em còn không biết sao, còn không mau quay về làm việc đi.”
Mặt Nghiêm Hi mờ mịt: “Tình hình thế nào?”
Tổ trưởng suy nghĩ một chút, sau đó chợt hiểu: “Chẳng trách em lại không biết, ngày hôm qua lúc em đến nhà họ Chu, ta quên không nói với em, ngày hôm nay có tân tổng giám đốc xuống thị sát công ty, phía trên đã giao phó, tất cả nhân viên công ty hôm nay phải biểu hiện cho tốt một chút. Nếu như tân tổng giám đốc không hài lòng, bộ phận lập kế hoạch của chúng ta cũng coi như dẹp luôn, còn không nhanh về làm việc đi.”
Nghiêm Hi hít thở chậm lại, sau đó hình như có một khái niệm mơ mơ hồ hồ nào đó, nhưng lại nghĩ không ra, lại nhìn đến vẻ mặt vội vàng của tổ trưởng, Nghiêm Hi sững sờ gật đầu: “Em biết rồi.” Nhưng trên mặt rõ ràng là chẳng hiểu xảy ra chuyện gì.
Ngồi ở bàn làm việc của mình nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cô vẫn không nghĩ ra cái gì, cái gì cũng không nghĩ ra, cuối cùng lắc đầu một cái, thầm nghĩ mình lại đa tâm rồi, lúc này mới bắt đầu công việc hôm nay của mình.
Trên lầu, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Chu Khải không biết người đàn ông này tại sao khi Nghiêm Hi ra khỏi thang máy lại kéo mình lại không cho mình đi, đến khi thang máy lên trên lầu hai, Lãnh Diễm lại chủ động ngoắc tay ý bảo Chu Khải đi theo.
Nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, trong lòng Chu Khải vô cùng tức giận, chính là người đàn ông này, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Nghiêm Hi: “Rốt cuộc anh là ai, anh kéo tôi đến chỗ này là có mục đích gì, tôi nói cho anh biết, tôi thật sự thích Nghiêm Hi, cho nên tôi sẽ không buông tay.”
Lãnh Diễm nghe những lời này của Chu Khải không khỏi cười lạnh, rót một ly trà rồi từ từ thưởng thức, mãi lâu sau mới lành lạnh mở miệng: “Anh sao? Bây giờ anh có tư cách gì nói thích Nghiêm Hi, nếu như thật sự thích, tại sao lúc đầu không kiên trì, tại sao biết rõ người mình thích là Nghiêm Hi, còn vứt bỏ cô ấy cưới một cô gái khác?”
Ánh mắt Lãnh Diễm lạnh lùng, giống như đang chế giễu Chu Khải, Chu Khải không ngờ người đàn ông này sẽ nói như vậy, bị những lời này đánh thẳng vào tâm can khiến anh vô cùng nhếch nhác.
Lãnh Diễm tiếp tục uống một ngụm trà, tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: “Anh có biết hai tháng qua Nghiêm Hi sống như thế nào không? Có biết bây giờ trái tim cô ấy đã khép lại, anh còn muốn yêu sao? Đáng tiếc, bây giờ Nghiêm Hi sẽ không yêu ai, biết tại sao bây giờ cô ấy lại nhận nuôi Tiểu Yêu không? Bởi vì chó còn trung thành hơn người, Hi Hi có thể không cần lo lắng Yêu Yêu sẽ phản bội cô ấy, bỏ ra một phần tình cảm cho Yêu Yêu, Yêu Yêu sẽ báo đáp cho cô ấy hai phần tình cảm, trong thế giới của Yêu Yêu, tất cả chỉ toàn là Hi Hi, toàn tâm toàn ý trung thành với chủ nhân của mình, đó chính là nguyên nhân Nghiêm Hi thích chó, anh hiểu chưa?”
Không thể không nói, Lãnh Diễm hiểu rõ Nghiêm Hi đến tận xương tủy, anh có thể nhìn thấu Nghiêm Hi dù cho cô có cố giấu nó đi, anh có thể cảm nhận nỗi đau của Nghiêm Hi, cũng có thể chia sẻ niềm vui với Nghiêm Hi.
Đồng thời, cũng vì Lãnh Diễm hiểu quá rõ cô mà đau lòng, một cô gái nhỏ như vậy, nhưng nội tâm lại kiên cường đến thế, kiên cường đến mức rõ ràng là trên người chỗ nào cũng đều bị thương, nhưng bề ngoài lại luôn ngụy trang giống như mình không sao cả. Điều này khiến anh không thể không đau lòng.
Chu Khải khϊếp sợ, kinh ngạc nhìn Lãnh Diễm, trong mắt vẫn là không thể tin được.
Làm sao có thể, Nghiêm Hi, cô ấy……, anh sững sờ mở miệng: “Nghiêm Hi, nếu như cô ấy cũng yêu tôi, vậy tại sao khi cô ấy biết tôi cưới Lý Lệ, tại sao cô ấy không nói gì? Lúc đó cô ấy nói chia tay trước, nếu như yêu tôi, chẳng lẽ không thể nói cho tôi biết, để cho tôi biết tâm ý của cô ấy, để cho tôi không cần rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này?”
Chu Khải hối hận, tại sao anh lại không kiên trì, tự cho là Nghiêm Hi không thương mình, không quan tâm mình, mới dùng cách ngu xuẩn này cố ý khích cô, để rồi, rơi vào cục diện ngày hôm nay.
Lãnh Diễm cười lạnh: “Thật là nực cười, người phản bội là anh, anh vĩnh viễn đừng ở sau lưng cô ấy kiếm cớ cho hành vi phản bội của mình. Nói yêu cô ấy ư, anh xem đi, bây giờ anh đang đem nguyên nhân hai người chia tay đổ lên người cô ấy.”
Loại đàn ông này, anh vô cùng khinh thường.
Chu Khải hoảng hốt một hồi, nhìn ánh mắt khinh thường của Lãnh Diễm, anh dường như đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.
Đôi mắt sắc bén của Lãnh Diễm nhìn ra sự khổ sở và giãy giụa trong mắt Chu Khải, trong lòng vì nha đầu kia mà âm thầm nói không đáng, làm sao lại gặp phải loại đàn ông này, loại người con nhà giàu từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, sóng gió gì cũng chưa từng trải qua, thậm chí cách đối đãi tình cảm cũng đều không có.
Lãnh Diễm nghiêng về phía trước, khóe miệng tà khí nâng lên, một đôi mắt sáng như sao sáng trong đêm tối, chỉ có một phần đen thẳm, không thấy bất kỳ ánh sáng nào.
Giọng anh lành lạnh, đáy lòng quyết định cho người đàn ông này một đả kích nặng nề nữa, “Anh có biết, tại sao Nghiêm Hi lại nhận nuôi Yêu Yêu không?”
Chu Khải tiếp tục hoảng hốt, thực tế tàn khốc khiến cho anh chống đỡ không nổi, thì ra là, tình yêu của mình, bị chính sự ngu xuẩ của mình bóp chết.
Lãnh Diễm mặc kệ anh ta có chấp nhận nổi nữa hay không, tự khai: “Bởi vì Bảo Bảo chết rồi.”
Cả người Chu Khải cứng đờ, cứng ngắc quay đầu nhìn Lãnh Diễm, giống như mình nghe lầm, sững sờ hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Lãnh Diễm chậm rãi nhếch môi, anh chính là muốn anh ta như vậy. Dựa lưng vào ghế, hai chân thon dài bắt chéo, cúi đầu, như không để ý vỗ vỗ bụi bặm trên quần, mãi lâu sau từ từ mở miệng: “Ngày anh và cô ấy chia tay, tâm trạng cô ấy không tốt mới dẫn theo Bảo Bảo đến sau núi xem mặt trời lặn, kết quả, có một chiếc xe tông thẳng về phía cô ấy, là Bảo Bảo đã cứu cô ấy.”
Chu Khải hoàn toàn không nói lên lời, anh nghe rất nghiêm túc, từng chữ, từng câu, một chữ cũng không bỏ sót, mãi sau mới phản ứng kịp: “Làm sao anh biết, có phải anh đã sớm biết chuyện này rồi không, anh rốt cuộc là ai?” Tại sao người đàn ông này lại biết tất cả chuyện của anh và Nghiêm Hi, ngay cả những chuyện anh không biết anh ta lại biết, trừ chuyện này ra, còn chuyện gì nữa anh không biết?
Lãnh Diễm nhìn Chu Khải hoảng hốt, tâm trạng rất tốt, lại nhấp một ngụm trà, mùi vị của trà mơ hồ lan tỏa trong khoang miệng. Lãnh Diễm nhắm mắt lại từ từ thưởng thức, loại trà này là loại trà Nghiêm Hi thích nhất, mùi vị thơm ngát, rất ngọt.
Khi Chu Khải mất hết kiên nhẫn, Lãnh Diễm mới chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang siết chặt quả đấm, nhìn ánh mắt tức giận đang nhìn anh của anh ta.
Trong nháy mắt, Chu Khải xù lông, lại nghe được câu tiếp theo của Lãnh Diễm thì cả người vô lực, giọng Lãnh Diễm lành lạnh rót vào tai anh: “Tôi là chủ nhân của Bảo Bảo!”