Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 1: Hôn Lễ Hỗn Loạn

Chương Tiếp »
Khi Nghiêm Hi bước vào hội trường hôn lễ được trang trí xa hoa, cô cảm nhận rõ rệt trái tim mình như bị những chữ hỷ đỏ thẫm kia hung hăng đâm vào, đau như bị ai đó bóp nghẹn.

Nhà họ Chu rộng lớn như vậy nằm trong trang viên Lâm Hải, có rất nhiều người trong giới thượng lưu tới tham gia hôn lễ của Chu Khải.Bọn họ đều là những nhân vật nổi tiếng, cử chỉ chạm cốc chào hỏi rất tao nhã, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, mỗi động tác đều tự nhiên giống như là bẩm sinh vậy.

Áo sơ mi trắng cùng quần jean giản dị như Nghiêm Hi đứng giữa đám người ấy quả là quá bất ngờ.

Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn cô, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng mềm mại , đôi mắt to tròn, đen láy giống như hạt trân châu được khảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, môi anh đào không điểm mà hồng.

Cô giống như Thiên Sứ giáng trần, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn tấm ảnh cô dâu chú rể đang mỉm cười hạnh phúc đặt trên khán đài. Bỗng nhiên, lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng hạ xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một chút mất mát, đau thương.

Sự xuất hiện như trong cổ tích của cô làm cho tất cả những người đàn ông có mặt trong hội trường chấn động, lại còn tỏa ra nét ưu thương nhàn nhạt khiến cho những người nhìn thấy đều đau lòng.

Mà Nghiêm Hi hồn nhiên không hề hay biết biểu hiện của mình lại làm cho hội trường bị chấn động như vậy, cô chỉ lẳng lặng đứng nhìn tấm hình cưới của cô dâu chú rể.

Cô có suy nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao cô và Chu Khải lại đi đến bước đường này? Rõ ràng mấy ngày trước hai người còn rất vui vẻ, bọn họ còn hôn môi, kết quả đến ngày hôm sau thì nhận được tin Chu Khải kết hôn, cô dâu lại còn là bạn học cùng lớp đại học của cô, như vậy rất buồn cười phải không?

Chợt!

“Ai za, đây không phải là hoa khôi của trường chúng ta hay sao? Thế nào lại ăn mặc giản dị như vậy mà tới tham gia hôn lễ của Chu Khải chứ?” Một giọng nữ chua ngoa vang lên từ phía sau lưng cô.

Nghiêm Hi vẫn nhìn tấm hình cưới, tầm mắt hơi chậm lại, cô lấy lại bình tĩnh rồi xoay người, hướng người kia mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền, rồi nhìn ra phía sau cô gái mặc lễ phục Chanel đó, lễ phép chào hỏi: “Chu Kỳ, đã lâu không gặp.” Cho dù là mặc quần Jean giản dị thì Nghiêm Hi cũng có thể biểu hiện tao nhã, cao quý như một người quý tộc.

Chu Kỳ cau mày, liếc nhìn quần áo của Nghiêm Hi, áo sơ mi giản dị, tóc dài đến eo cũng đã được cột lên thật cao, toàn thân trên dưới không có một vật gì được gọi là trang sức, ngay cả bông tai cô cũng không đeo.

Ngay cả như vậy thì Nghiêm Hi vẫn vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, làn da trắng nõn của cô đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của những người ở đây.

“Ai cho cô bước vào nơi này, đây là hôn lễ của anh trai tôi, không có thiệp mời thì không được phép bước vào một bước, cô không hiểu sao? Hay là, cô không cam tâm bị anh trai tôi bỏ rơi, cảm thấy không còn mặt mũi cho nên mới chạy tới đây muốn gây rối đúng không?”

Chu Kỳ chanh chua nói không nể mặt ai, nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt của quan khách.Cô dâu Lý Lệ mặc váy cưới màu trắng cũng đi tới, mang theo không ít những tiếng cười thích thú chờ xem kịch vui. Vẻ mặt Nghiêm Hi liền thay đổi, đôi tay trắng thuần có vẻ hơi cứng nhắc đặt xuôi bên người, bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lại thành quyền, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay, để lại một hàng dấu móng tay đỏ tươi.

Lý Lệ nhìn thấy Nghiêm Hi cũng hơi sững sờ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà cười cười kéo tay của Chu Kỳ, vẻ mặt ân cần hướng Nghiêm Hi nói: “Nghiêm Hi, mình không ngờ cậu thật sự sẽ đến, không thể ra cửa nghênh đón cậu, mình thật là có lỗi. Kỳ Kỳ, tính tình cô ấy còn trẻ con, thật ra thì tâm địa không xấu, cậu cũng đừng trách cô ấy.”

Chu Kỳ lơ đễnh cười nhạo một tiếng: “Hừ! Cô ta là ai chứ? Bất quá cũng chỉ là người mà người khác không cần nữa thôi, sao chị phải đích thân ra nghênh đón cô ta chứ.” Sau đó dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Nghiêm Hi, giọng điệu giễu cợt nhìn Lý Lệ nói: “Chị cũng phải cẩn thận một chút, cô ta không đơn giản đâu, coi chừng một ngày kia chồng của chị lại bị cô ta cướp mất.”

Đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, liếc mắt nhìn Nghiêm Hi, mọi ánh mắt đều mang theo một chút tiếc nuối, không ngờ một cô gái xinh đẹp như Thiên Sứ lại đi làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.

Lý Lệ nghe vậy liền cảm thấy khó xử, liếc mắt nhìn sang Nghiêm Hi, có chút miễn cưỡng cười cười nói: “ Nghiêm Hi, cám ơn cậu hôm nay đã tới đây, mình nghĩ Chu Khải, anh ấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

Nghiêm Hi nhàn nhạt nhìn Lý Lệ, đáy lòng đột nhiên sinh ra một chút chán ghét, cô rất muốn đem tấm mặt nạ dối trá mà cô ta đang mangxé nát ra , cô nhẹ nhàng mỉm cười, mang theo một chút châm chọc nói: “Lý Lệ, cậu thật sự là người thích hợp nhất làm con dâu nhà họ Chu, cho dù mình dùng thời gian hai năm cũng không bước qua được cửa chính nhà họ Chu, vậy mà cậu lại chỉ cần dùng đến có hai tháng.”

Lông mi của cô khẽ rũ xuống, che đi sự tự giễu trong đáy mắt, trong lòng khổ sở, chua xót giờ khắc này cũng đã lan đến tứ chi. Tự cười nhạo mình một tiếng, tay cô không tự chủ được lại khẽ nắm chặt lại. Nghiêm Hi…Mày……Còn không chịu chết tâm hay sao?

Nhưng người nói vô ý, người nghe lại cố tình, nụ cười vẫn duy trì trên mặt Lý Lệ đột nhiên cứng nhắc, cả hai người bọn họ đều hiểu, còn có một số ít người của G Thị cũng hiểu, Nghiêm Hi và Chu Khải yêu nhau đã hai năm, vốn dĩ là đợi sau khi Nghiêm Hi tốt nghiệp đại học được một năm thì cử hành hôn lễ, đến hiện tại cách thời gian trong kế hoạch cũng không sai biệt nhiều lắm, nhưng trên thiệp mời, tên cô dâu lại đổi thành Lý Lệ. Cho nên nói, người thứ ba thật sự phải là Lý Lệ kia, hơn nữa cô ta còn cướp bạn trai của bạn mình, điều này làm cho tất cả mọi người học ở G Thị đều khinh thường cô ta.

Nhưng là hôm nay, ở chỗ này không có mấy ai là người của G Thị, tất cả mọi người ở đây đều là những người quyền quý, có địa vị, là giới thượng lưu; mà xã hội thượng lưu thì họ xem thường nhất chính là những người “Tiểu Tam” cướp chồng của người khác.

Giọng nói nhàn nhạt vừa dứt, Chu Kỳ tức giận tiến lên một bước tát cô một bạt tai, căm phẫn hét lên: “Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài.”

Chu Kỳ cố ý nói lớn như muốn thu hút tất cả mọi người nhìn sang bên này, lúc Chu Khải chạy tới thì vừa vặn chứng kiến một màn này. Nghiêm Hi bị đánh nghiêng đầu, cô cũng không tránh, cứ như vậy nhận một cái bạt tai. Nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt trên khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, trái tim Chu Khải đột nhiên nhói đau, không cần suy nghĩ liền ngăn lại:

“Dừng tay, các người đang làm cái gì?” Chu Khải giọng trầm thấp xen lẫn uy nghiêm ra lệnh cho bảo vệ dừng tay.

Lý Lệ nghe thấy giọng Chu Khải, trong mắt thoáng qua một chút bối rối, cô xoay người nhìn anh rồi mỉm cười nói: “ Khải, không có chuyện gì đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi, Kỳ Kỳ vì quá xúc động nên mới đánh Nghiêm Hi, anh đừng trách cô ấy.” Rồi sau đó dùng vẻ mặt lo lắng nhìn sang Nghiêm Hi nói: “Nghiêm Hi, cậu không sao chứ?”. Lại giả bộ tức giận trách Kỳ Kỳ một câu: “Em thật không biết nặng nhẹ.”

Chu Kỳ chu mỏ uất ức nói: “Chị dâu, là cô ta ức hϊếp chị trước, trong lời nói của cô ta có ý gì chị không hiểu sao, chính là nói chị cướp người đàn ông của cô ta.”

Lời kia vừa thốt ra, vẻ mặt của Lý Lệ và Chu Khải vô cùng khó coi, Nghiêm Hi nhếch miệng cười lạnh, cô ngước mắt lên nhìn Chu Khải, trong nháy mắt thấy ánh mắt tối tăm của anh chợt lóe lên, nhanh đến nỗi Nghiêm Hi thấy hoa mắt, cô nghĩ chắc mình bị đánh nên đầu óc choáng váng rồi.

Chu Khải lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn ba người, cuối cùng lạnh giọng khiển trách Chu Kỳ: “Hôm nay là ngày gì, em còn dám ở chỗ này gây chuyện, không sợ mất mặt hay sao?”

Lý Lệ đem sự oán giận ẩn sâu dưới đáy mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Khải, đều là em không tốt, em nên ngăn Kỳ Kỳ lại.” Nói xong liền cúi đầu xuống, trong chớp mắt khi Lý Lệ cúi đầu, một giọt nước trong suốt bị ánh mặt trời chiếu qua khúc xạ thành nhiều màu sắc, cùng với động tác của Lý Lệ, căm hận cũng được ẩn sâu trong màu trắng trong suốt ấy.

Trái tim Chu Khải dâng lên một chút áy náy, anh đưa tay kéo Lý Lệ qua dịu dàng an ủi: “Anh cũng không phải mắng em, sao em lại khóc, đừng khóc, ngoan.” Một tiếng “ngoan” làm cho Nghiêm Hi tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhếch miệng lên cười tự giễu, Nghiêm Hi, hôm nay mày tới đây chính là để chịu nhục sao?

Chu Kỳ nhìn thấy như vậy cũng hả hê xông tới trước mặt Nghiêm Hi nói: “Thấy không, cô thật là người không biết điều!”

Nghiêm Hi vẫn nhắm chặt mắt, cô ngẩng mặt lên đón những ánh mặt trời ấm áp, hai bên má hơi phiếm hồng, vẻ mặt mất mát, làm cho những người ở đây không khỏi cảm thấy phiền muộn, vì cô gái xinh đẹp này đau lòng mà đau lòng.

Đột nhiên một giọng nam mang chút đùa giỡn vang lên: “Có chuyện gì vậy, mọi người sao lại vây quanh vị hôn thê của tôi thế này?” Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại làm cho những người nghe được cảm thấy lạnh thấu xương, giống như âm thanh này là từ dưới Địa ngục vọng lại, khiến cho người khác phải e dè, sợ hãi.

Nghiêm Hi ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, cô không dám tin xoay người tìm nơi phát ra âm thanh đó, làm sao có thể, sao lại là giọng nói này?

Trong phút chốc, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía lối vào trang viên, mọi người còn tự động tách ra thành một lối nhỏ. Nghiêm Hi nhìn theo thì thấy một người mặc Âu phục thẳng thướm đang đứng ở đầu bên kia. Mặc cho tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, người đó vẫn thờ ơ tiến về phía trước, tầm mắt chỉ tập trung vào bóng dáng nhỏ bé, mảnh mai xinh đẹp ở trước mặt.

Người nọ từ xa đi tới, bước đi ưu nhã bất phàm, bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công khéo léo tôn lên từng đường nét khỏe khoắn trên người chủ nhân, cũng thể hiện rõ sự cao quý, ưu nhã vốn có của người nọ. Một tay người đó để trong túi quần, một tay chắp sau lưng không biết là đang cầm cái gì. Khóe miệng cười mà như không cười, đôi mắt câu hồn sau cặp mắt kính màu trà cũng híp lại tựa tiếu phi tiếu.

Nhìn người nọ giống như một hoàng tử Châu Âu, lạnh nhạt, ưu nhã, cao quý nhưng lại không mất đi vẻ uy nghiêm.

Sự xuất hiện của người này khiến cho tất cả những cô gái ở đây khó có thể giữ được sự duyên dáng của mình mà hét lên, trời ơi, sao lại có người đàn ông hoàn mỹ như thế này chứ?

Nghiêm Hi cũng mở to đôi mắt, giống như nhìn thấy một con quái thú, vì kinh hãi mà miệng mở ra lại đóng lại, muốn nói nhưng cái gì cũng không nói ra được.

Người nọ khẽ cười, từng bước từng bước vững vàng, ưu nhã tiến về phía Nghiêm Hi, đi qua những cô gái đang muốn hét lên kia, tầm mắt của Lãnh Diễm chỉ nhìn thẳng về phía trước, không nghĩ tới sao, Hi Hi, sau bốn năm chúng ta lại gặp mặt rồi.

Cả hội trường hoàn toàn yên lặng, những ánh mắt chê cười Nghiêm Hi giờ đổi lại thành tò mò nhìn chằm chằm vào cô, người đàn ông đang bước tới khí thế bất phàm, ai cũng có thể đoán được người đàn ông này không tầm thường, nhưng là, Nghiêm Hi - một sinh viên bình thường mới tốt nghiệp đại học lại có quan hệ như thế nào với người đàn ông y hệt thiên thần này?

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một bước chân nữa thôi, Lãnh Diễm đưa tay tháo mắt kính xuống, đôi mắt kia liền hút hồn hết tất cả những cô gái có mặt ở đây. Cánh tay đặt ở sau lưng chậm rãi đưa về phía trước.

Nghiêm Hi hít sâu một hơi, hoang mang nhìn bó hoa hồng xanh trước mặt, lâu như vậy rồi, anh còn nhớ rõ sao?

Lãnh Diễm cười híp mắt, nhìn ánh mắt sững sờ của Nghiêm Hi, sau đó cầm bó hoa đặt vào trong ngực cô, thuận tiện bá đạo ôm chặt Nghiêm Hi, không chịu được lại nắm chặt eo nhỏ của cô, đôi mắt lười biếng hơi nhíu lại, hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng e sợ của những người ở đây, liền nửa đùa nửa thật nói: “Hôm nay là hôn lễ của Chu thiếu gia, sao mọi người lại nhìn chằm chằm bà xã của tôi vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng, rất dễ chịu, nhưng khí thế lại giống như một đức vua.
Chương Tiếp »