Bà Xã Nghịch Ngợm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon thả, nhanh nhẹn. Cô có mối thù rất sâu đậm với một người đàn ông, cô quyết tâm lập một kế hoạch để trả thù. Nhưng kế hoạch còn  …
Xem Thêm

Chẳng bao lâu sau anh mới để ý đến chữ duy nhất của cô? Biết rõ lúc hoan ái thật giả khó phân, thế nhưng anh lại u mê, có loại kích động như trẻ nhỏ vớ được quà!

Ngoài mặt là cô giơ cờ đầu hàng, trên thực tế, rốt cuộc là ai đầu hàng đây?

Từ đó có thể biết, vào thời điểm hoan ái đàn ông và phụ nữ đều giống nhau rất dễ bị dụ dỗ, nhất là đàn ông thua trong tình yêu!

Lễ phục đính chân châu cắt chéo để trước mặt, một bộ váy được kết hạt châu, phía sau may đuôi thật dài quét trên mặt đất, hai bên may 9999 viên đá lấp lánh động lòng người, trên đầu là mũ trắng bầu bầu giống quả dưa, sa vàng trên đầu đan chặt vào nhau, biểu lộ khoa trương vẻ đẹp mỹ miều cùng phản nghịch.

Có thể xinh đẹp, có thể bướng bỉnh, cũng có thể là phong thái đặc biệt ngạo mạn của Tất Hạnh Trừng, chỉ là trang phục tinh xảo sát khí đằng đằng, giống như lúc nào cũng sẵn sang đại khai sát giới máu nhuộm lụa trắng, không khí nhìn thấy mà quá mức quỷ dị ghê gớm.

Phiền kia! Cùng người đàn ông kia sau này có dâu dưa tình cảm, cô không thấy anh lúc phiền lòng, lúc nhìn thấy anh phiền lòng! "Bắt đầu lại lần nữa, coi như cái gì cũng chưa không xảy ra qua", rốt cuộc là thật lòng, hay vẫn chỉ là câu nói đùa?

Chờ đợi nhân viên chuẩn bị quá trình chiếu sáng, hai mày Tất Hạnh Trừng nhíu càng chặt.

Nếu lời anh nói tất cả đều là thật, năm đó trong lòng anh thực sự yêu mến cô, cô mấy năm theo đuổi hình tượng hoàn mỹ, cố gắng thể hiện bản thân mình không phải uổng phí sao?

"Trừng Trừng, cô không sao chứ?" Thờ trang điểm cẩn thận từng chút một hỏi, cùng Tất Hạnh Trừng hợp tác qua mấy lần, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng không nhịn được tới cực điểm của cô.

"Tôi không sao!" Cô không thích giận chó đánh mèo vô tội, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đường cong gương mặt có chút hòa hoãn đi.

"Người ta dù sao cũng là nhϊếp ảnh gia cấp Thiên vương, cô tốt nhất hãy nhẫn nại chút đi, đừng cứ ra sắc mặt như vậy cho anh ấy nhìn." Thời gian này Nhĩ Đông Thần động một chút là bắt bẻ biểu hiện của Trừng Trừng, mấy lần tức giận Thanh Trường, để Trừng Trừng một mình ở laij phát biểu; tất cả nhân viên làm việc cũng rất đồng tình với cô, nhưng Nhĩ Đông Thần tuyệt không phải dựa vào bề ngoài anh tuấn mới có thành tựu ngày hôm nay, anh có quyền xoi mói, thậm chí lựa xương trong trứng gà.

"Ừ, tôi biết rồi." Trời đánh chột dạ, đối mặt với lời khuyên bảo của Dâu Tây, tất hạnh Trừng thiếu chút nữa không đất dung thân rồi

Những lo lắng bị thứ phong thái kia quét đuôi, luôn hỏa tốc là Thanh Trường còn lại đều vô tội, khi bọn hắn có thể ở bên ngoài mà lo lắng tiến độ của buổi chụp, hoặc là lo lắng cảm thụ của cô thì cô và Nhĩ Đông Thần thật ra thì đang tham vui, sớm đem chuyện chụp hình ném ra sau đầu rồi! (Anh chị lúc này đang lên vu sơn ngắm mây~ ah ~)

"Chỉ là nói thật, những người mẫu trải qua sự mài dũa của Nhĩ Đông Thần, từ đó về sau cũng có bước tiến lớn hơn trên con đường phát triển sự nghiệp, cô coi như là luyện tập rèn dũa đi, còn có tiền có thể kiếm, sao lại không làm?"

Trải qua sự mãi dũa của anh? Tất Hạnh Trừng âm thầm lặp lại những lời này, không biết vì sao sao, những lời này khiến cô không thoải mái!

"Dạng người giống như anh ta tự cho là mình có chút tài hoa thì ngon, ai biết anh ta lén lút cùng mấy người mẫu vụиɠ ŧяộʍ làm gì, chụp hình tới mức lên giường sao?" Chỉ là. . . . . . Cô giống như chính là trộm đạo, không cẩn thận thành mấy bình dấm chua rồi !

"tôi đây cũng chưa từng nghe qua! Cô cũng biết cái vòng nhiều chuyện này truyền đi rất nhanh, nếu như Đông Thần cùng người mẫu nào đó thực sự có mờ ám, đã sớm là chủ đề hót trên trang bìa rồi!" Cô và Nhĩ Đông Thần cũng hợp tác qua mấy lần, cũng cho rằng anh ta là người quá giới hạn.

"Vậy sao?" Vì che giấu ngọt ngào nho nhỏ dưới đáy lòng, cô bày ra rất bộ dáng rất không chấp nhận.

"Tôi lén nói cho cô một bí mật, cô không được nói ra ngoài đó!" Dâu Tây mặt thần thần bí bí.

Làng Giải Trí nắm giữ rất nhiều tin rác đặc biệt là thờ trang điểm, cô không chỉ lần thứ nhất nghe thợ trang điểm nói những câu tương tự, ngay cả giọng điệu lẫn vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, Tất Hạnh Trừng không biết nên khóc hay cười.

"Tôi đoán Nhĩ Đông Thần đã sớm có người yêu rồi." Đề phòng tai vách mạch rừng, dâu tây ghé vào bên tai cô đè thấp âm lượng.

Giống như có một khẩu sung bắn vào đầu bùm một tiếng, toàn thân Tất Hạnh Trừng bị chấn động.

Anh thật sự có người yêu rồi sao ? Là ai? Sẽ là cô sao?

Nếu như không phải là cô, vậy anh vì sao còn đuổi cùng gϊếŧ tận cô không buông?

"Có lần tôi không cẩn thận nhìn thấy trong bóp da của anh ta có tấm hình của một nữ sinh, mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng tôi xác định người đó không phải mẹ anh ta."

"Cô sao lại biết đó không pahir mẹ anh ta, nói không chừng là hình mẹ anh ta khi trẻ, nếu không nữa thì, có phải là ảnh thần tượng nghệ sĩ nào hay không?" Tất Hạnh Trừng không hiểu vì sao tâm đều cuống loạn lên, cô phiền não hơn khi nãy rồi.

"Cũng không phải hình của minh tinh, cảm giác đó là dạng ngoài đời thực, cũng không phải hình lúc trẻ của mẹ anh ta, nếu vậy tôi đã không khẳng định rồi." Được rồi, còn chờ tra rõ nhiều chuyện, cô tạm thời không tuyên bố với bên ngoài.

Người nói vô ý, người nghe hữu tình, thuận miệng tán gẫu ra chuyện nhiều chuyện nay bị nghẹn trong lòng Tất Hạnh Trừng, kế tiếp Dâu Tây thì thầm o o hàn huyên cái gì, cô căn bản cũng không có nghe thấy.

Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Đối với Nhĩ Đông Thần rốt cuộc có cái ý nghĩa gì?

Mặt hồ nguyên đóng băng, không tự chủ được dâng lên một nỗi bi thương, cô sẽ không lại bị anh ta đùa bỡn chứ??

Tấm hình thần bí, hại Tất Hạnh Trừng cả ngày không có tập trung được.

Cô biết trước bữa ăn tối, Nhĩ Đông Thần cũng sẽ ở trong phòng kiểm tra hình chụp hôm đó, lần thứ N cô buồn bực muốn bứt tóc, cô cũng đã mất kiên nhẫn rồi, quyết định đem chuyện làm cho rõ.

Nhĩ Đông Thần nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa thấy là cô, anh lập tức cười vui vẻ.

"sao em lại tới?" Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh.

Tới thăm bóp da của anh một chút ah! Cô dĩ nhiên không thể nào ngốc đến thành thật mà nói, "Tôi muốn nhìn hình mấy ngày nay, có thể không?" Đột nhiên viếng thăm, lý do cũng coi như hợp lý, hại cô khổ tâm suy nghĩ thật lâu.

Nhĩ Đông Thần rất vui mừng, không ngờ cô sẽ nghĩ nhìn hình trước, anh vẫn rất hoài niệm thời gian ngày trước cùng cô nghiên cứu hình chụp.

"Em đang lo lắng tôi chụp em không đẹp sao?" Anh trêu ghẹo hỏi, vừa xoay người đi cầm máy chụp hình.

"Đương nhiên là muốn kiểm tra trước một chút, ít nhất là hình còn chưa chỉnh sửa." Tất Hạnh Trừng làm như không có việc gì ngồi lên ghế sa lông, "Trong phòng anh có thức uống sao?"

Không biết được có phải cô quá mức bình tĩnh thong dong không, Nhĩ Đông Thần chợt dừng bước lại, suy nghĩ gì đó nhìn cô, "Em hơi lạ đó?"

Tất Hạnh Trừng cả kinh, cố làm ra trấn tĩnh, "Tôi nào có?" Anh quản khỉ gió! Dù sao giả bộ ngu là được rồi, thật không được liền bôi dầu vào chân đi! (ý nói là chạy nhanh đó)

"Em không phải cố ý lấy cớ nhìn hình, muốn. . . . . . Đến gần tôi chứ!" Mặt anh ranh mãnh.

Tất Hạnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhịn được liếc anh một cái, "Anh rốt cuộc có muốn cho tôi xem hình không?!"

"Được rồi, tôi chỉ đùa một chút mà thôi!"

Thấy Nhĩ Đông Thần không nghi ngờ gì mà đi tới tủ lạnh nhỏ, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi. (Chỵ thật là vô dụng ah!)

Trước khi bắt đầu làm chuyện xấu, lương tâm của cô đã tự khiển trách, cho nên khi Nhĩ Đông Thần đem lon co ca đưa cho cô thì làm bộ không cẩn thận đánh rớt, cô thấy chột dạ mãnh liệt, vừa vặn đúng góc độ.

"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý!" Nếu không phải là hình trong bóp da anh ta, hại cô tâm phiền ý loạn, cô mới không nhắm mắt dùng thủ đoạn này! "Quần anh đều ướt hết rồi, nhanh đổi một cái đi!"

Thêm Bình Luận