Bà Xã Nghịch Ngợm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon thả, nhanh nhẹn. Cô có mối thù rất sâu đậm với một người đàn ông, cô quyết tâm lập một kế hoạch để trả thù. Nhưng kế hoạch còn  …
Xem Thêm

Anh ôm lấy cô ngồi lên trên bàn trang điểm, tách ra hai chân cô, bá đạo cắm mình trong đó, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn vào cánh hoa sưng đỏ của cô.

"Anh, anh định làm gì?" Mới vừa sức lực không có, Tất Hạnh Trừng bị dọa đến co rút đầu lưỡi.

Anh lười phải lãng phí thời gian giải thích, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, anh ghé đầu hôn lên cánh hoa của cô, nhận thấy được cô đang sợ hãi, anh suồng sã hơn đã nếm được chất lỏng ngái ngái..

Hai mắt cô ướt nước, môi anh khẽ cắn cắn đầu hoa, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng càn quấy hoa khẩu, cô thực sự sợ anh sẽ đem cô hòa tan, lại rất chờ mong cảm giác bị hòa tan.

Cô vẫn cho là môi của anh đã đủ nóng bỏng , không ngờ so với cánh hoa của cô còn lạnh hơn, chỉ là cô không hiểu, vì sao bờ môi anh lạ lạnh như thế, không những không cách nào hòa hoãn hoa tâm nóng rực, ngược lại khiến nó càng nóng mãnh liệt hơn?

Cánh hoa đỏ run run khẽ mở, tràn ra dịch mật khát vọng, kí©h thí©ɧ ướŧ áŧ như vậy khiến du͙© vọиɠ anh căng phồng, Nhĩ Đông Thần vừa hút mật, vừa thưởng thức cảnh đẹp.

Anh bận rộn hoạt động, cô xấu hổ toàn thân nóng bừng, một luồng kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ lần lượt nhau mà đến, giống như đặt mình vào trong thế giới khác, cô căn bản đã mất hết sức lực không cách nào phan biệt hư ảo với thực tại, "Quá mất mặt. . . . . . A ừ. . . . . . Sao vcó thể hôn nơi đó! Anh điên rồi. . . . . . anh điên rồi sao?"

"Tôi cũng rất hoài nghi tôi điên rồi! Em vốn không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, lại trượt chân thua trong tay em, giữa chúng ta rõ ràng chưa từng oanh oanh liệt liệt, tôi lại nhớ me mãi không quên, nhớ thương thật sâu trong lòng, có lẽ tôi nên hoài nghi, em đang dùng pháp thuật nào đối với tôi?" Vừa nói chuyện, anh cũng không buông tha hoa khẩu ướŧ áŧ của cô, ngón tay anh cắm nhẹ vào hoa huy*t, đè ép, chui vào, cọ sát, cùng sử dụng môi lưỡi, cuồng vọng đòi hỏi ngọc dịch.

Tất Hạnh Trừng vô ngôn vô ngữ, chỉ rêи ɾỉ ra tiếng chính cô nghe cũng thấy xấu hổ, cho dù cực lực chịu đựng, cũng không ngăn nổi tiếng thở dốc kiều mị.

Cái gọi là trượt chân, bị làm phép, nên đang khiếu nại cô sao ? Những ngày ban đầu thật tốt, hữu duyên gặp gỡ ông ngoại anh, may mắn có được sự giúp đỡ, thế nhưng anh lại không có chừng mực, lần nữa đến gần cô.

Cô không thể khống chế nổi trái tim mình, vốn len lén thích anh là chuyện của mình cô, là anh muốn tham gia náo nhiệt, tỏ tình với cô trước, thậm chí tâm ý hôm ấy muốn tuyên cáo suýt nữa ăn cô vào bụng; ghê tởm nhất chính là, tất cả cục diện đều do anh bố trí, nhiều năm sau khi gặp mặt, anh thậm chí còn không hối cải, lại còn tệ hại hơn, có lẽ cô nên viết

đơn kiện để đi kêu oan ah~

hoa huy*t co rút liên tục, anh biết cô sắp đến cao triều, anh đứng lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, hào phóng chia sẻ vị ngọt anh vừa kiếm được, Tất Hạnh Trừng nếm được mùi vị trong miệng anh, thật xấu hổ vì hành vi bẩn thỉu này, tâm lại kích động nhộn nhạo.

Anh nhanh chóng cầm lấy côn th*t đang nóng bỏng cắm vào hoa huy*t của cô, xuyên thấu hoa tâm, cự vật vừa mới xâm nhập, liền bị nhục động của cô xoắn chặt, khiến anh cảm nhận được một cỗ kɧoáı ©ảʍ nồng đậm, thiếu chút nữa đã buông vũ khí đầu hàng.

Bên trong nhục động của cô kịch liệt co rút, kẹp chặt phái nam kiêu ngạo, khiến anh gần như phát điên.

Anh suồng sã hưởng thụ đưa đẩy thắt lưng, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ mềm mại, hắn anh nắm lấy eo nhỏ của cô luận động nhày càng nhanh hơn, dần đến khi cô gần lên đến đỉnh, anh nói: "Em đối với tôi rất có cảm giác?"

Anh là quỷ đυ.c tường sao? Cô thật muốn đánh chết anh! "Tôi không có!"

"Vậy sao? Sao lại phải giả bộ như những phụ nữ có kinh nghiệm?"

"Tôi đã nói là không có, chuyện đã qua tôi căn bản không muốn nhớ lại!" Lại tới, một cỗ sảng khoái dưới bụng như muốn nổ tung, hại cô quên mất dè dặt, chủ động đưa đầy vòng eo theo động tác của anh.

"Đó? Cái gì cũng không xảy ra. . . . . ." Âm thanh anh kéo dài, "Tốt, vậy coi như cái gì cũng chưa có xảy ra, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi!"

"Ai muốn bắt đầu lần nữa với anh? Giữa chúng ta không có bắt đầu, nên cũng chưa từng có kết thúc; nếu không có kết thúc, cũng không cần phải bắt đầu lần nữa." Giống như đọc một dạng khẩu lệnh, cô thật bội phục đầu óc thông minh của mình, mới có bản lãnh nói một chuỗi dài dằng dặc như vậy.

"Tôi mặc kệ, dù sao tất cả liền bắt đầu từ bây giờ." Chính anh quyết định, sau đó cười khẽ, cảm giác đùa bỡn với cô rất chi là vui vẻ.

Anh rút phân thân dính đầy dịch trắng ra ngoài, xoay lưng cô lại, tiến vào trong cơ thể cô từ phía sau, gương trang điểm hiện ra trước mắt, anh đang ở phía sau cô, hai tay nắm lấy hai vυ" cô, bừa bãi hoạt động, từng chút khiến cô co quắp.

"Xin chào, tôi tên là Nhĩ Đông Thần, năm nay hai mươi bảy tuổi, nghề nghiệp nhϊếp ảnh gia, hứng thú là chụp hình."

Tất hạnh Trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn trong gương, tư thế cắm vào từ phía sau lưng của anh, bộ dạng tự giới thiệu bản thân mình.

Cô nghĩ người đàn ông này chính là làm cho cô cảm thấy khó hiểu, khiến cô ứng phó không kịp, cho tới bây giờ cô mới phát hiện người đàn ông này quá điên khùng, bộ mặt thật ngông cuồng, càng khiến cho cô sợ hãi chính là. . . . . .

Người phụ nữ trong gương, si mê, hưởng thụ. . . . . . Là cô sao???

Cùng dang thư thái không chỉ có mình cô, Nhĩ Đông Thần cũng đang không chớp mắt.

Anh rút phân thân ra, chỉ để lại đỉnh đầu côn th*t chống đỡ hoa khẩu, không biết vô tình hay đang cố ý mè nheo.

"Đừng. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Anh thật ghê tởm a! Tất Hạnh Trừng không ngừng ngâm nga yêu kiều.

"Không như vậy tôi còn có thể làm gì?" Anh tốn bao nhiêu nước bọt cùng công sức giải thích với cô, cô vẫn nhận định anh ngụy biện, anh đã hết cách, "Ai bảo em không nghe tôi nói!"

"Có. . . . . . Tôi có đang nghe!"

"Vậy sao?" Anh rõ ràng không tin.

"Anh nói năm đó là hiểu lầm, là bởi vì là quan hệ khác, 『 vừa lúc 』 chọn trúng tôi, trong thâm tâm chưa từng muốn tổn thương tôi." Thật sự không chịu nổi, cô chủ động nhếch cái mông lên chống đỡ côn th*t.

Nhĩ Đông Thần nâng khóe miệng lên, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, trong lúc vô tình phát hiện tôi thẳng thắn. . . . . . Ừ ưmh. . . . . . Không tâm cơ, 『 vừa lúc 』 liền bị hấp dẫn."

"Còn gì nữa không?"

"Đêm đó thiếu chút nữa lau súng cướp cò, cũng không phải là sắp xếp trước, anh lại không biết tôi còn máy chụp hình, cho nên, cũng là lần thứ nhất 『 vừa lúc 』." Xem đi! Cô có nghe mà.

"Tiếp thì sao?" côn th*t cắm vào phân nửa, coi như cho cô một phần thưởng nho nhỏ.

"Cho tới lúc anh quên không tắt Skype, càng thêm vừa lúc trong vừa lúc, chúng ta đều là người bị hại, nhiều nhất chỉ có thể trách anh quá sơ ý." Có nghe qua phụ chết bở vì chưa được thỏa mãn du͙© vọиɠ? Cô có chút sợ.

"Em đã hiểu nguyên nhân hậu quả rồi, tại sao còn không chịu tin tưởng tôi?" Anh nhéo viên thịt trước ngực cô kháng nghị.

"Tôi tin. . . . . . Tôi tin rồi. . . . . ." vì mong muốn được giải phóng du͙© vọиɠ, cô thở gấp thuận theo.

"Vậy em nói em có rất nhiều đàn ông?" Anh dừng côn th*t lại theo dõi hành động của cô.

Khóe miệng Tất Hạnh Trừng run rẩy, sau khi hoa khẩu nếm ngon ngọt, xuân tình càng thêm ngộn nhạo, nước mắt xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, cô bất chấp tất cả la lên: "Chỉ có anh. . . . . . Chỉ có anh! Tôi chỉ muốn anh, chỉ có anh, anh hài lòng chưa?"

Khóe miệng Nhĩ Đông Thần nở nụ cười thắng lợi, anh từ chối cho ý kiến, côn th*t nhanh chóng đánh thẳng vào hoa tâm, mặc kệ đáp án của cô là bị trói buộc hay không, ít nhất có thể xác định cô vô lực phản kháng hành động của anh.

Thêm Bình Luận