"Cái người ngu ngốc này! Họa là em mang đến, chính em phải chịu trách nhiệm. . . . . ."
Anh không thể nhịn được nữa, hay là hỏi ý kiến cô trước, coi như cô mới biết mùi đời, thân thể không chịu đựng nổi, ít nhất cũng chuẩn bị được tâm lý, ai bảo cô muốn cố ý láo loạn như vạy, hận không thể đùa giỡn cô một phen!
Đối với chuyện cô vẫn là xử nữ, Nhĩ Đông Thần không có chuẩn bị, mới có thể trực tiếp lấp đầy cô, vốn mong đợi kết hợp chặt chẽ như vậy, anh cũng gần như điên cuồng; đặc biệt là chướng ngại của anh không cần thuốc mà khỏe lại, hình như so với quá khứ còn mãnh liệt hơn, khí phách hiên ngang, anh chỉ cần thí nghiệm một lần là sau có hiệu quả, chỉ có thể xin lỗi cô trước!
Anh nhấc hai chân cô để lên vai mình, côn th*t to lớn của anh càng ngày càng xâm nhập sâu vào trong hoa huy*t, khát vọng thần bí cực hạn không thể chịu đựng được nữa, anh điên cuồng ra vào, mỗi lần như muốn đâm thủng cô.
Thân thể Tất hạnh Trừng dâng lên một tầng mồ hôi mỏng, vừa cảm nhận kɧoáı ©ảʍ vừa khóc, cô không nói được lời nào, vội vàng ứng phó từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh thẳng vào tứ chi, sau khi trải qua đâu đớn cô liền cảm nhận kɧoáı ©ảʍ rêи ɾỉ ngâm nga.
Nhĩ Đông Thần thấy hai vυ" mềm mại, vùi mặt vào ngậm cắn, không chút khách khí ma sát, còn dùng môi lưỡi thưởng thức vị ngọt.
Cô ôm lấy đầu anh vô lực thở gấp, Tất hạnh Trừng sắp bị luồng lửa nóng ép đến điên khùng, còn là ngọn lửa mãnh liệt.
Khi hoa huy*t bị nhồi đầy không có cảm giác đau đớn khó chịu nữa, thân thể căng thẳng được cô buông lỏng, bị tìиɧ ɖu͙© dẫn dắt thân thể bắt đầu mong đợi trêu đùa nhiều hơn; cô chủ động đưa bờ môi mọng đỏ dây dưa cùng anh, ngâm gọi thở dốc, môi lưỡi bóng loáng chất dịch.
Cô đáp lại khiến anh mừng như điên, bị chân chèn ép bầu vυ" trắng nõn hiện ra mê người, hắn lè lưỡi miêu tả bắp chân cân xứng của cô, sau đó đi tới nơi mềm mại ngửi hương trầm thơm mát.
Anh lúc sâu lúc canh, nhanh chậm không giống nhau gậy th*t mạnh mẽ ra vào lối mòn mềm mại ướŧ áŧ, hay tay nắm lấy eo nhỏ của ô mà ôn nhu, không thể chờ đợi vui thích mãnh liệt nữa, tiếng nước tiết tấu hòa nhịp tạo thành một mảnh âm thanh da^ʍ mĩ..
"Ưmh. . . . . . Ư…. a. . . . . ." Thật khó chịu, cô thật khó chịu, từng đợt kɧoáı ©ảʍ lan ra khắp tứ chi, từng lỗ chân lông cũng khát khao kɧoáı ©ảʍ, "Ô! Ừ. . . . . ."
Nước mắt trên mi cô từng giọt lăn xuống, hai má đỏ ửng, không tự chủ được đưa eo mềm mại lên nghênh đón côn tịt to lớn, mảnh thịt non mềm nếm qua mới thấy được vị ngọt, hai chân cô mở rộng hơn, cánh tay phấn mài cũng khoác lên eo anh, bờ mông trắng mịn cũng đưa đẩy, từng chút từng chút cắn nuốt cây gậy th*t.
Trên giường đơn, một mảnh lạc hồng loang lỗ tượng trương cho trinh tiết, cùng ái dịch chảy ra ướt đầm ga giường, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn theo bản năng nguyên thủy, như thể du͙© vọиɠ hai bên đã định đoạt~.
Cô cong chân lên, cực điểm cao triều gần như sắp ào tới, hoa huy*t một trận kɧoáı ©ảʍ không ngừng co rút, dưới thân ga giường lại ướt thêm một mảnh nữa.
Nhĩ Đông Thần gầm nhẹ một tiếng, ái dịch cuồn cuộn của cô lần nữa cọ rửa gậy th*t, không cách dập tắt ngọn lửa mãnh liệt, nghiêm chỉnh mà nói căn bản là thêm dầu vào lửa, gậy th*t bỗng nhiên dừng lại trong huyệt động, cảm nhận vách tường non mịn của cô bao chặt lấy, kiêu ngạo vinh hạnh tiếp nhận ái dịch tràn đầy như được rửa tội..
Ôm cô để cô ngồi trên người anh, gậy th*t của Nhĩ Đông Thần thẳng tắp nằm trọn trong hoa huy*t, anh không kịp suy nghĩ ngậm lấy một đầu nhũ hoa, như đứa bé đói khát cắи ʍút̼ lấy nguồn sống.
"Nhĩ Đông Thần. . . . . . Không cần. . . . . . Tôi không được! Ừ ưmh. . . . . ." Không xác định được kinh nghiệm mấy lần lên cao triều, Tất Hạnh Trừng chỉ cảm thấy thân thể mình như không theo điều khiển của bộ não nữa, đại não vốn không chế quyền chủ động không biết đã rơi vào tay ai???
Môi lưỡi anh quá mức ngông cuồng, tế bào toàn thân cô run rẩy, bàn tay mềm mại nhu nhược khoác lên bờ vai anh, không thể tin được anh sao lại có thể bá đạo đoạt lấy như thế, nhưng chuyện bây giờ cô không tin thì cũng không còn ý nghĩa nữa; sự thật chứng minh, anh đã thao túng toàn bộ cảm xúc cũng như hành động của cô, mà cô thì không có biện pháp nào với anh, thậm chí đã hùa theo.
"Không phải em có kinh nghiệm phong phú sao, thế nào mới vừa bắt đầu đã không được?" kín đáo ngậm chặt đỉnh nhũ, anh là nhắc nhở cô chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu cháy.
Anh đỡ lấy eo cô, chậm rãi hướng dẫn cô ngồi xuống, anh cực kì yêu cái tư thế này, dễ dàng để anh vùi sâu vào cô lại có thể ngậm cắn hai khỏa tròn tròn phía trước, đỉnh đầu cao vυ"t có thể chộn thật sâu vào hoa huy*t của cô.
Vừa mới bắt đầu? Rõ ràng cô đã muốn hồn bay phách tán rồi! Bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ nên da thịt trắng nõn của cô nhiễm một tầng hồng, ẩn sâu trong hoa cốc chứa một cỗ xung lượng, đó là cô tự mình làm thì tự chịu, khi cô đang chuẩn bị buông tha chống cự trận xôn xao kia thì không báo trước anh đột ngột dừng lại , đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô.
"Thành thật nói, em đã có bao nhiêu người đàn ông?" Anh đỡ vòng eo cô hay tay khóa chặt, hơi dùng sức, để hoa khẩu ướŧ áŧ của cô, đè ép lên gậy th*t nổi đầy gân xanh.
Được tiện nghi còn khoe mẽ! Tất Hạnh Trừng cắn chặt môi, căm giận nhìn chằm chằm anh biết rõ rồi còn hỏi, chỉ tiếc dục niệm trong mắt lại yếu ớt, ngược lại có vẻ kiều mị đáng yêu, không có chút lực sát thương nào.
Nhĩ Đông Thần được voi đòi tiên, lòng bàn tay rộng rãi vuốt ve hai mông tròn của cô, l*иg ngực trần trụi ra sức đưa đẩy hai vυ" cô.
"Nói cho tôi biết, trừ tôi ra, bao nhiêu người đã hôn qua môi em?" Mặc dù đáp án dĩ nhiên không cần hoài nghi , nhưng chỉ là thử dò xé, anh ham muốn giữ lấy nghiêm trọng.
Anh phát hiện mình rất ngây thơ, đòi hỏi lại tham luyến như thế, chỉ là tìm tới ngọn nguồn gốc rễ, vẫn phải làm ra vẻ chứ, oan có đầu nợ có chủ tất nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trong cơ thể một hồi xôn xao khiến hai người khó nhọc, Tất Hạnh Trừng không kìm nén được kɧoáı ©ảʍ, nhưng lại sợ thoát không khỏi vòng luẩn quẩn không thể siêu thoát; chủ động đưa lên môi mọng đỏ ướŧ áŧ cầu cứu sự giúp đỡ từ anh, cái lưỡi thơm vội vàng quấn lấy anh nhận thua.
Nhĩ Đông Thần hài lòng với biểu hiện của cô, cũng rất kinh ngạc khi cô trở nên mạnh miệng như thế.
Không để đến cô khóc kháng nghị, anh rút gậy th*t ra, ôm lấy cô vào trong ngực, ánh mắt chim ưng chợt lóe, anh chóng gặm lấy nhũ quả đang nở rộ của cô, bàn tay đi tới giữa đùi, giống như muốn cô xấu hổ tới chết; anh dùng một cước cố định mở rộng hai chân cô, để hoa huy*t ướt đẫm lộ ra ngoài ánh sáng.
"Không cần. . . . . . Ưm …ah~ Tha tôi. . . . . ." Cô biết mình sai lầm rồi, không nên khıêυ khí©h vô vị hư vậy! Cô biết mình sai lầm rồi, không nên coi thường bản lĩnh lăng trì người khác của anh như vậy!"Rất mất thể diện, ưmh a. . . . . . Tôi không muốn. . . . . ."
Mặc dù còn sót lại một tia xấu hổ, mặc dù ngoài miệng liều mạng nói không muốn, mặc dù thân thể cũng rất phối hợp đung đưa cự tuyệt. . . . . . Trời ạ! Cô giãy giụa thắt lưng giống như không muốn cự tuyệt, mà là khát vọng nữa!
Nhĩ Đông Thần sớm biết phản ứng của thân thể cô, ngón tay dài theo ướŧ áŧ chen vào hoa huy*t nhỏ hẹp của cô, mảnh thịt mềm mại, không thể phản kháng mặc sức anh vuốt ve.
hoa huy*t xoắn chặt, kìm ngón tay anh bở giữa, anh lại chui vào trong, vách tường chặt chất mới mở rộng ra chút, rồi lập tức ôm thật chặt, bờ môi anh lại nâng lên nụ cười ma mị, không báo trước lại thêm một ngón tay nữa đi vào.
"A nha! Trời ạ. . . . . . Quá nhiều, quá nhiều. . . . . ." hoa huy*t vội vàng xoắn lại, căn bản là xoắn lấy ngón tay của anh.