Bà Xã Nghịch Ngợm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon thả, nhanh nhẹn. Cô có mối thù rất sâu đậm với một người đàn ông, cô quyết tâm lập một kế hoạch để trả thù. Nhưng kế hoạch còn  …
Xem Thêm

Nhĩ Đông Thần mới từ từ hồi phục tinh thần, nhanh chóng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi vừa mới suy nghĩ về hướng phát triển phong cách chụp ảnh, mới thất lễ như vậy ."

"Không sao." Đối với đa số mọi người Vệ Hoàng Khải sẽ không câu nệ tiểu tiết , nhếch miệng khẽ cười, rất khó tin tưởng anh là người hết sức quan trọng "Tôi nghĩ, nếu anh và Trừng Trừng hợp tác, cô ấy còn có trình độ hiểu biết nhất định về phương diện này, tôi mới cẩn thận đề xuất mấy yêu cầu kia."

"Cẩn thận một chút luôn hữu ích mà ." Nhĩ Đông Thần khách sáo trả lời, anh không muốn biểu hiện quá mức thân tình với người mới gặp.

Từ xa xa một người phụ nữ đi tới, chiếc áo lông dày rộng rãi thoải mái, quần bò bó sát cơ thể cộng thêm đôi giày cao gót màu đen bóng, để lộ ra đường cong mê người, trên khuôn mặt đã bị che kín bới chiếc kính mát to chỉ chừa ra bờ môi mọng đỏ, người phụ nữ ấy lập tức trở thành tiêu điểm của quán cà phê.

Ban đầu Nhĩ Đông Thần căn bản cũng không nhận ra người phụ nữ đó là ai, người phụ nữ đó còn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vệ Hoàng Khải làm anh bán tín bán nghi, nhất là đối phương còn đeo kính mát to chỉ hở hai đường chân mày, càng khiến anh khó có thể tin nổi; tuy anh đã xem rất nhiều tạp chí có hình cô, nhưng tận mắt gặp vẫn rất rung động, trong trí nhớ của anh, hình ảnh của cô chỉ dừng lại ở chiếc áo thun với quần bò bình thường mà thôi.

Hoàn toàn lột xác. . . . . . Cụm từ đo dung để chỉ người phụ nữ trước mặt anh cũng không ngoa.

"Thật xin lỗi, tôi đã đến muộn?" Giọng cô trong vắt phát âm lưu loát, nghe rất có cá tính.

"Không có, không có, là tôi hẹn nhϊếp ảnh Nhĩ tới trước một chút ." Đôi mắt Vệ Hoàng Khải nheo lại, nhanh chóng giải thích, giống như tất Hạnh Trừng mới là ông chủ vậy "Em có biết , mỗi lần anh phải trực tiếp đàm phán nhận công việc của em, Á Châu khó có cơ hội hợp tác với nhϊếp ảnh gia nôit tiếng Nhĩ đây, dù nhϊếp ảnh Nhĩ đây không để ý, nhưng nhất định anh phải tự ra mặt thể hiện sự tôn trọng với đối phương."

Khóe miệng Tất Hạnh Trừng khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, cô đương nhiên biết tại sao ông chủ thân ái của mình lại kính trọng cô tới ba phần, chỉ vì yêu ai yêu cả đường đi, càng hy vọng trước mặt cô thể hiện một chút, ở trước mặt người nào đó nói tốt về cô vài câu

Nhĩ Đông Thần thực sự bị trấn kinh bởi thái độ của Vệ Hoàng Khải, nhưng đôi môi đỏ mọng kia nhếch lên khiến anh kinh ngạc, cho tới bây giờ anh không ngờ cô có thể cười đến mức ngạo mạn như thế.

Bước vào quán cà phê, khoảnh khắc gặp lại Nhĩ Đông Thần, hô hấp của cô có chút rối loạn, qua quá trình tự trấn an, cô bày ra khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp; trên thực tế sáng nay, cô đã đứng trước gương thử rất nhiều kiểu cười, mới quyết định chọn một loại không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt.

"Hi, đã lâu không gặp , xã trưởng, anh còn nhớ tôi không?"

Nhiều năm không thấy, anh không thể đoán được cô lại có thể cười với anh, hơn nữa vẫn là câu xưng hô quen thuộc kia, sau một hồi sửng sốt Nhĩ Đông Thần mới định thần lại được.

"Đương nhiên. . . . . . Còn nhớ rõ." Cổ họng anh khó khăn bật ra vài tiếng, nếu không nhớ rõ, anh làm sao lại tìm đến cô chứ? Nếu đã quên, anh làm sao còn nhớ rõ như vậy?"Tôi còn tưởng rằng cô đã quên tôi rồi đấy."

"Làm sao có thể quên được ? Trên đời này người trùng tên lại trùng nghề thật không có nhiều nha!" Cô lại cười khẽ một cái, vẫn là kiểu cười đó.

Cô đã sớm biết không thể dung bộ dạng cũ để gặp anh được, đau đớn làm sao hết đây! Đối phó với người vừa tự phụ vừa kiêu ngạo như vậy, muốn công kích lòng tự trọng của anh, mà chiêu này chính là cô học được trên người anh.

"Thì ra là hai người đã quen biết từ trước, khó trách Đông Thần lại chỉ định tìm em, em cũng không có nói không đáp ứng." Bất kể là nổi tiếng, thù lao hay độ khó dễ ra sao, Tất Hạnh Trừng lựa chọn công việc hoàn toàn dựa theo tâm tình hoặc giao tình với đối phương ra sao, tính tình bướng bỉnh, nếu không gặp được ông chủ bao dung như Vệ Hoàng Khải thì cô đã sớm có một đống tai họa rồi, nhưng Vệ Khải Hoàng cũng thừa nhận, anh là vì có tình cảm với cô nên mới dung túng cô như vậy.

"Em nhất định sẽ đáp ứng , trước kia ở xã đoàn ảnh xã trưởng rất quan tâm em, từ đầu tới cuối em mới cảm ơn xã trưởng bằng một bữa pizza mà thôi!" Nói đến đồng nghiệp cũ thì nên cảm thán, thôi không mong nhớ gì, bây giờ cô chỉ còn chút tàn niệm của oán hận, sớm biết rằng bụng dạ anh thâm sau, cô lúc trước đâu có nghĩ một chút pizza đó là quá keo kiệt đâu, còn ngu ngốc đem tim phổi của mình đặt chỗ anh?

"Không thể nghĩ tới cô vẫn nhớ rõ như vậy." Nhớ tới chuyện cũ, miệng Nhĩ Đông Thần không khỏi nhếch lên một đường cong mềm nhẹ, kỳ thật, anh rất muốn hỏi cô năm đó tại sao lại biến mất, nguyên nhân, anh thực muốn biết "Ngày đó" có phải cô đã tới văn phòng của xã đoàn hay không? Bây giờ gặp lại cô không phải trong một tình huống phải xấu hổ, anh không muốn phá hư không khí lúc này.

"Em vĩnh viễn làm sao quên được." Chỉ có chính cô mới biết được ý tứ sâu xa trong lời nói của mình; việc đã từng thích anh chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời này của cô, đau khổ, cô cả đời đều không thể quên con người này- Nhĩ Đông Thần!"Tốt lắm ! Chúng ta muốn ôn chuyện còn nhiều thời gian, trước tiên bàn chuyện hợp tác lần này được không?"

Nhĩ Đông Thần còn luyến tiếc những việc năm đó như vậy, nghe cô nói một câu"Còn nhiều thời gian", cục đá treo trong lòng bỗng nhẹ hẳn.

"Mặc dù tôi chụp ảnh triển lãm, đã chọn chủ đề, nhưng tôi biết cô am hiểu về ảnh lại rất có cá tính, vì vậy tôi rất muốn hợp tác lần này." Anh mở miệng rập khuôn công thức hóa, sau khi việc chụp ảnh thành công, nhắc tới chụp ảnh, ánh mắt của anh càng bình tĩnh nghiêm túc.

Tính tốt của xã trưởng là nằm trong máy ảnh, con người hai mặt này, cho nên cô vĩnh viễn biết rằng. . . . . . Trong nháy mắt, hiểu lầm ngu xuẩn năm đó lại hiện lên, Tất Hạnh Trừng cúi xuống nhấp ngụm cà phê, không nhìn tới bộ mặt giả giối quá mức phô trương kia.

"Anh hi vọng chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?" Thân là ông chủ công ty quản lý, cũng xuất thân từ người mẫu, còn từng là thần tượng của rất nhiều người, Vệ Hoàng Khải rất nhanh đi vào vấn đề chính.

"Đầu tiên, tôi nghĩ sẽ mở cuộc họp báo, địa điểm chụp ảnh không giới hạn ở Đài Loan, trên nguyên tắc sẽ chọn tùy địa điểm để dừng chân khoảng ba đến năm ngày, thời gian chụp là khoảng ba tháng, những điều này hẳn là trong phạm vi dự tính của anh chứ." Nói được một đoạn, anh ngừng một chút, đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến của hai người, thấy bọn họ không có vấn đề gì, anh lại nói tiếp: "Ngày mai ở công ty tôi sẽ công bố tin tức này, những thứ như bối cảnh chụp, trang điểm, trang phục, sức, đều do… Trừng Trừng chọn lựa." Nếu vẫn gọi anh một tiếng xã trưởng như năm đó, bên hắn cũng không cần phải quá khách sáo.

"Đây là khảo nghiệm sao?" Vệ Hoàng Khải trêu ghẹo hỏi, khóe mắt nhìn biểu tình của Tất Hạnh Trừng, nếu cô có một chút không vừa lòng, anh lập tức nhảy ra từ chối khéo, nhưng khuôn mặt cô không có chút thay đổi, không thể nhìn ra được cô đang vui hay buồn.

"Tôi có thể mang nhà tạo hình theo sao?" Tất Hạnh Trừng đối với yêu cầu của anh đã có dự tính riêng, nếu cô có thể nghĩ ra ý tưởng hoàn mỹ, khiến cho anh không nói được lời nào, cô cần tìm ngay cứu binh của mình tới.

"Đương nhiên có thể, nhưng tôi hy vọng ít nhất có thể thể hiện ra hai phong cách khác nhau, về hướng chụp thig cũng cần phân biệt một chút." Nhĩ Đông Thần không giả thích nhiều, anh có nghe một đồng nghiệp trong giới đánh giá cô, anh tin tưởng cô không quên đi việc từng chụp ảnh, cùng chủ đề có thể lấy cách thuyết minh khác, "Trừng trừng, tôi rất chờ mong biểu hiện của cô."

Trái tim Tất Hạnh Trừng không an phận mà đập nhảy kịch liệt, "Trừng Trừng" ? Vẫn gọi cô như vậy là muốn khıêυ khí©h cô phải không? Tốt lắm, thư khiêu chiến này cô đón nhận Toàn bộ khung cảnh chụp ánh lên vẻ hào quang, nền đen huyền ảo, khiến người ta có cảm nhận chân thực nhất về màu sắc.

Thêm Bình Luận