Tất hạnh Trừng bây giờ không thể nói là không tốt, nhưng anh cảm giác dang vẻ mát mẻ đơn giản mới thích hợp nhất với cô, đặc biệt là ôm máy chụp hình, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh. . . . . .
Đứng ở trước cửa phòng Tất Hạnh Trừng, Nhĩ Đông Thần có cỗ kích động muốn đem lời nói mà nói ra, còn chưa suy nghĩ kĩ lại, ngón tay đã nhanh hơn đại não đè chuông nhấn xuống.
Tất Hạnh Trừng nhìn qua mắt mèo thấy anh, buồn bực anh ta lại muốn gì, nhưng cô đang nghe điện thoại, trước tiên mở cửa cho anh đi vào.
Nhĩ Đông Thần vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm vừa tắm rửa tan trong không khí, mùi xạ hương nhàn nhạt còn hấp dẫn hơn mùi nước hoa cao cấp nào khác.
"Trước kia tôi còn là một người mẫu nhỏ thì tất cả không phải tự mình chuẩn bị sao? Đã sớm huấn luyện nghiêm chỉnh rồi, dù sao còn có thợ trang điểm ở đây, yên tâm, tôi không thành vấn đề."
Cô đang cùng Lương Diệu Giai nói chuyện? Đúng rồi, hôm nay Lương Diệu Giai sớm nhận được điện thoại, trong nhà có việc gấp muốn cô nàng đáo chuyến bay gần nhất về nhà, hiện tại chắc là gọi điện thoại báo bình an đi! Nhĩ Đông Thần thầm nghĩ, vừa quan sát nhất cử nhất động của Tất Hạnh Trừng.
Đây mới là bộ mặt thật của cô? Ha ha! Không thể trách ý niệm đầu tiên của anh là như thế này, từ khi gặp lại tới giờ, anh còn chưa nhìn qua cô khi không trang điểm !
Thật ra thì cô không có thay đổi gì nhiều, chỉ là mất đi vẻ mặt trẻ con mà thay vào đó vẻ khuôn mặt của phụ nữ trầm tĩnh, cẩn thận nhìn chút, cô có thói quen nghe điện thoại thường chớp mắt, khoa tay múa chân, vẫn là Tất Hạnh Trừng anh thích năm đó.
"Vệ Hoàng Khải, tôi nói tôi không thành vấn đề. . . . . . Nghĩ tới tôi? Ha ha, anh dừng đi !" Nịnh hót! Anh cho là cô không rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh sao? Trong mấy người chị em của cô, muốn nói chuyện tốt với cô một chút, còn không phải là muốn cô giúp anh ta một tay sao, cầu xin Vi Hoàng tha thứ!"Ấm giường? đàn ông muốn ngủ lại trên giường tôi còn không hết, anh nghĩ giống trước đây, tôi xem anh nên đi rút số rồi xếp hàng đi!" Ai! Vệ Hoàng Khải người đàn ông này đúng là bại hoại, ngu ngốc tự làm tự chịu.
Nghe giọng nói của Tất Hạnh Trừng, Nhĩ Đông Thần nhíu chặt lông mày thiếu chút nữa là kẹp được con ruồi, không ngờ Vệ Hoàng Khải cũng đã lên giường của cô, khó trách đối với lại đối với cô như vậy, che chở đầy đủ, anh ban đầu còn tưởng rằng âm nhu kiểu Vệ Hoàng Khải có thể không thích phụ nữ.
Tất Hạnh Trừng không thèm tranh cãi ngu ngố, qua loa chút đã cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mặt Nhĩ Đông Thần xanh mét.
"Tâm tình anh không tốt sao?"
Nhĩ Đông Thần không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Tất Hạnh Trừng không giải thích được, anh ta không ngủ sao lại chạy đến phòng cô bày ra sắc mặt kia? Coi như anh ta mất ngủ cũng không nên đem tức giận trút lên người cô chứ?
"Em có thể không dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không!" Anh đột nhiên cao giọng, khiến cô giật mình.
Anh bây giờ là không thoải mái vì cô không dùng lời ngon tiếng ngọt đối với anh ta? Cũng quá bị coi thường đi! Bỗng dưng bị anh quát, Tất Hạnh Trừng cũng nổi giận.
"Vậy anh hi vọng tôi dùng giọng điệu gì để nói với anh?"
"Tôi hiểu biết rõ em cái gì cũng biết, em đã thật giận tôi, không cần làm bộ như không có chuyện gì xảy ra!"
Anh đang nói khẩu lệnh sao?"Anh nói anh biết tôi hiểu biết rõ cái gì?" Muốn tức chết anh, cô vẫn cố ý giả ngu.
Nhĩ Đông Thần cắn răng nghiến lợi, kìm nén lửa giận ngút trời, "Ngày đó em ở bên ngoài văn phòng, cái gì cũng nghe được có đúng hay không?"
Tất Hạnh Trừng bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, rồi sau đó chợt há miệng cười một tiếng, "Anh nói chuyện anh lợi dụng tôi sao? Đúng nha! Tôi đều nghe."
Không ngờ tới cô không thèm để ý, sắc mặt Nhĩ Đông Thần càng khó coi hơn, "Cho nên em bởi vì giận tôi, mới thay đổi như vậy?"
"Thay đổi như vậy? Anh cũng quá khoa trương đi! Anh cho rằng anh đối với tôi có sức ảnh hưởng lớn sao?" Cô cố ý khıêυ khí©h, ngược lại làm cho mình đột nhiên giật mình sự thật này, trong mắt Tất hạnh Trừng nhanh chóng xẹt qua tia ảo não, cô nhanh chóng cười ngọt ngào để che dấu, "Có thể được anh lợi dụng cũng coi là vinh hạnh của tôi, tôi nên cảm thấy may mắn khi đối tượng của anh không phải tôi, may mà tôi chỉ là đá kê chân của anh thôi."
Nhĩ Đông Thần mím chặt môi, giận nụ cười tươi đẹp của cô làm sao, anh muốn xé toang mặt nạ giả tạo của cô, lại không dám xác định rốt cuộc có phải anh tự mình đa tình.
Mấy ngày gần đây cô đối xử với anh và những nhân viên làm việc khác đều là thái độ tự nhiên, không có đối chọi gay gắt, cũng không có cố ý nhiệt tình, giống như chuyện cũ cũng chỉ là chuyện cũ, mặc kệ yêu hay hận, cô chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhưng hiện tại trong lời nói của cô rõ ràng có gai, nếu không cách nào quên, vì sao không tìm để hỏi cho rõ ràng?
"Nếu như, tôi nói ban đầu tôi đối với em là thật tâm , em tin không?" Giọng anh nỉ non, anh đoán không ra nhược cô bây giờ, anh hoàn toàn không nắm giữ được.
"Tin!" Cô không chút nghĩ ngợi trả lời, nói rõ một chút thành ý cũng không có, "Anh đừng làm ra bộ dáng móc tim móc phổi, dù sao tôi cũng không kém." Mặc kệ quá khứ anh làm cô đau lòng, nỗi đau đã trải qua rồi còn có thể kéo lại sao?
Nhĩ Đông Thần thở dài, "Rốt cục em muốn tôi phải làm như thế nào?"
"Nửa đêm canh ba không ngủ, chạy tới phòng tôi hỏi tôi muốn như thế nào? Anh mắc bệnh sao!" Tất Hạnh Trừng cầm lấy nửa dưới tóc ướt, cô vẫn tiếp tục thái đỗ ngụy trang như cũ.
"Tốt! Tôi thừa nhận, khi đó mẹ kiếp, gần em là có rắp tâm khác, nhưng sau . . . . . ."
"Sau khi chung đυ.ng, vô tình yêu tôi?" Cô thật bội phục mình còn có thể làm bộ mặt chế nhạo bật cười, "Xã trưởng, đừng có dùng loại câu này, đổi cách nói khác, có lẽ tôi sẽ cổ vũ anh!" Đầu ngón tay của cô lặng lẽ đâm vào lòng bàn tay, giận anh không có chịu trách nhiệm mà còn ngụy biện, cũng trêu tức cô, cho tới bây giờ cô còn có thể đau lòng như vậy.
Còn nhớ rõ ngày đó cô hào hứng đi làm, như lúc đó cô là độc nhất vô nhị, không thể thay thế được tuyên ngôn, cô có nhiều vui vẻ, nhiều ngọt ngào, lần đầu tiên có người theo đuổi, ngoài bạn bè còn có người khác, hơn nữa còn là người đàn ông như bạch mã hoàng tử, cô thậm chí còn ngu đần siết chặt cánh tay, xác nhận không phải đang nằm mộng; kết quả, trên cánh tay mơ hồ đau đớn, vừa đúng lúc nghe được sự thật tàn nhẫn.
Cô không phải đang nằm mộng! Giống như con ngốc mà rơi vào bể tình, quá đáng, quá buồn cười, cô ngu xuẩn đến nỗi ngay cả mình cũng không muốn đồng tình!
"Tất Hạnh Trừng, tôi nghiêm túc, nếu em không tin, tôi có thể gọi người ra làm chứng." Anh kéo tay cô, ép cô nhìn vào ánh mắt thành khẩn của anh.
Bốn mắt giao nhau, giống như một khắc nào đó của một năm nào đó, nhưng mà lần này cô không né tránh ánh mắt của anh, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng có thể gọi người ra làm chứng, nói mặt trời mọc từ phía tây, lặn xuống phía đông ."
Nếu như hôm nay cô dùng phương thức tố cáo để nói chuyện, đem lửa giận bộc phát ra, thì Nhĩ Đông Thần sẽ thoải mái hơn, bộ dạng cô cố tình tỏ ra vô tội, giọng nói gió nhẹ nước chảy, không phải đang cô ý hành hạ anh sao?
Anh ngưng mắt nhìn cô một cái cũng không chớp mắt, cô không chịu thua, dũng cảm nghênh đón, cho dù cô quật cường ánh mắt đã không xa lạ gì, Nhĩ Đông Thần vẫn là không có thói quen, hoặc là nên nói, anh không muốn có thói quen.
Bờ môi mềm mại mím chặt, cùng cặp cặp măt rét lạnh, nhìn quá chói mắt, Nhĩ Đông Thần chậm rãi đến gần, muốn làm mềm phòng tuyến của cô; Tất Hạnh Trừng thấy anh đến quá gần, theo bản năng muốn chạy trốn.
"Em không phải nói là em bình thường chỉ lên giường với người nào em có cảm giác thôi sao? Vậy trước tiên hãy thử giữa chúng ta có cảm giác hay không!" Lời cuối chưa dứt, anh không nói thêm lời nào nữa mà hôn cô, trong giây lát Tất hạnh Trừng ngây người ra như phỗng, toàn thân cứng ngắc, người đàn ông này đem nhiệt tình tới không báo trước?